Nhảy đến nội dung

Vài Lời Ngày 13 Tháng 5

Người Bình Yên Nhất Là Người Biết Trân Trọng Mọi Thứ

 - Vài Lời Ngày 13 Tháng 5

Người ta thường mải miết chạy theo hạnh phúc, tưởng rằng cuộc đời chỉ đẹp khi niềm vui ngập tràn. Thế nhưng, bình yên không phải là trạng thái vắng bóng mọi khó khăn, mà là trái tim biết ôm ấp cả những giọt nước mắt lẫn nụ cười. Người bình yên nhất là người biết trân trọng mọi thứ, kể cả nỗi buồn — bởi chính nỗi buồn làm nên chiều sâu cho tâm hồn, giúp con người thấu cảm và lớn lên từng ngày.

Nỗi buồn không thể tránh khỏi, như mưa rơi không thể dừng giữa trời quang đãng. Có những ngày ta chợt nhận ra không còn ai kề bên, những mong mỏi tan biến trong vô vọng, và lòng đau nhói như lưỡi dao vụn. Nhưng nếu ta để nỗi buồn cuốn trôi mình, tâm hồn sẽ như cánh diều rách, lìa khỏi bầu trời tự do. Trái lại, khi ta dịu dàng đón nhận, khi ta đọc từng trang ký ức với trái tim đầy yêu thương, thì chính nỗi buồn lại trở thành người thầy chí tình, dạy ta biết yêu cái đẹp của cuộc sống hơn.

Trắc trở là lẽ sống không thể thiếu. Mỗi vấp ngã, mỗi thử thách dạy chúng ta một bài học quý giá: để sống khác đi, để thương nhau nhân hậu hơn. Con đường thênh thang không phải lúc nào cũng phẳng lặng; có khi nó gập ghềnh đá sỏi, có khi lầy lội bùn đất. Chỉ có một trái tim góp đủ tình thương mới có thể đi qua mọi bão tố mà không đổi màu. Khi ta dang tay ôm lấy cả nỗi đau, thì chính sự vững chãi và rộng mở ấy giúp ta nhìn đời với ánh mắt bao dung, nhẹ nhàng.

Yêu thương cuộc sống không phải là phủ nhận những đau khổ, mà là chấp nhận rằng trong mọi khoảnh khắc, đều ẩn chứa một lẽ thiêng liêng. Mỗi lần hụt hẫng trong tình bạn, ta học cách trân trọng người ở lại; mỗi giọt nước mắt tuôn rơi, ta mới hiểu giá trị của nụ cười. Nếu không từng biết lạnh lẽo, làm sao ta cảm nhận được hơi ấm của vòng tay đồng cảm? Nếu không từng bối rối, làm sao ta trân quý những khoảnh khắc bình an bên người thân?

Và rồi bình yên sẽ đến, không phải bằng cách xua tan hết mọi mảng tối, mà khi ta để những mảng tối ấy hòa quyện vào ánh sáng nội tâm. Hãy để lòng mình là một không gian đủ rộng để chứa đựng bao vui buồn, thương ghét; để từ đó, tình yêu thương lan tỏa đến mọi ngóc ngách của cuộc đời. Khi ta dừng bước, lắng nghe từng nhịp thở của chính mình, ta sẽ nhận ra bình yên chẳng ở đâu xa, mà ngay nơi trái tim biết sống trọn vẹn với cả vết thương lẫn vinh quang.

Cuộc sống vốn là chuỗi ngày ngắn ngủi, hãy thương lấy từng nhịp thở, từng giọt sương mai trên lá, từng ánh mắt thăm hỏi chân thành. Người biết trân trọng mọi thứ, kể cả nỗi buồn, sẽ khám phá ra ý nghĩa đẹp đẽ của sự tha thứ, của lòng bao dung. Rồi bình yên thôi, không phải là dừng lại ở vô cảm, mà là trọn vẹn cảm nhận, trọn vẹn yêu thương.

Vậy nên, hãy cứ mở lòng đón nhận—đón nhận nỗi buồn, đón nhận trắc trở, đón nhận cả những vết sẹo xưa—vì nhờ đó, bạn sẽ trở thành người bình yên nhất, người thương cuộc sống nhất. Rồi bình yên thôi…

NGƯỜI BÌNH YÊN NHẤT LÀ NGƯỜI BIẾT TRÂN TRỌNG MỌI THỨ - Vài lời ngày 13 tháng 5 – Lm. Anmai, CSsR

https://youtu.be/8v78WVo90lw

Thứ Ba Tuần IV - Mùa Phục Sinh TÔI VÀ CHA TÔI LÀ MỘT - Lm. Anmai, CSsR

https://youtu.be/1A_wqVkMj40

10 bài suy niệm Lời Chúa Thứ Ba Tuần IV Phục Sinh (của Lm. Anmai, CSsR)

 

https://ducmemangden.net/10-bai-suy-niem-loi-chua-thu-ba-tuan-iv-phuc-sinh-cua-lm-anmai-cssr.html

Thứ ba tuần IV PS LẮNG NGHE TIẾNG MỤC TỬ NHÂN LÀNH Chuyện bên ly cà phê sáng LÀM SAO ĐỂ KHÁM PHÁ

https://youtu.be/7aH-F50I-kc

Danh mục:
Tác giả: