Nhảy đến nội dung

Đức tin chỉ bằng hạt cải

Đức tin chỉ bằng hạt cải

Một số người vẫn nghĩ rằng họ đang làm ơn cho Thiên Chúa khi họ tuân giữ các giới răn và thờ phượng Ngài! Nhưng thực ra, Robert Schuller viết: “Việc bạn hiện hữu trên cuộc đời đã là một quà tặng lớn lao của Thiên Chúa”. Hơn thế, chúng ta còn được phụng thờ Thiên Chúa thì ắt hẳn là đặc ân cao cả rồi. Trong vô số các ơn sủng mà chúng ta được lãnh nhận từ Ngài, đó là đức tin, đức cậy và đức mến. Nhờ đức tin, cuộc đời có ý nghĩa. Vì nếu thiếu vắng đức tin, đời này chỉ như đêm tối không ánh sao.

Trước hết, đức tin giúp chúng ta sống với tâm hồn ngay thẳng, công chính, và nhẫn nại cho dù phải chờ đợi ‘thời ấn định của Thiên Chúa’ (x. Kb 2,3-4). Đức tin khiến chúng ta sống can đảm, yêu thương, độ lượng và quân bình vì chưng “Thiên Chúa không ban cho chúng ta thần khí nhát sợ, mà là thần khí dũng mạnh, bác ái và tiết độ” (2 Tm 1,7). Đức tin hướng chúng ta đến với người khác, làm chứng cho Chúa, và cộng tác trong sứ mạng rao truyền Tin Mừng qua lời lành lẽ phải, qua việc làm mẫu mực giữa đời sống hằng ngày. Do đó, chúng ta không ngừng cảm tạ Chúa đã thương ban đức tin cho chúng ta vì Ngài chẳng tiếc nuối khi thông truyền hạnh phúc viên mãn cho hết mọi người, đặc biệt những ai tín thác vào Ngài. Tuy nhiên, cũng như các Tông đồ, chúng ta lớn tiếng van xin Đức Giê-su rằng: “Xin Thầy ban thêm lòng tin cho chúng con” (Lc 17,5) và nâng đỡ đức tin yếu hèn của chúng ta. Ước gì đức tin của mỗi người chúng ta ‘chỉ bằng hạt cải’, biết tín thác trọn vẹn vào Thiên Chúa như bà lão trong câu chuyện này: Bà nổi tiếng vì đạo đức, nhân hậu và luôn bình tâm trước mọi thử thách gian truân. Cách đó không xa, một bà khác nghe biết thì tìm đến, hy vọng học được bí quyết để sống bình tâm và hạnh phúc. Bà hỏi:

– Thưa bà, chắc hẳn bà có một đức tin lớn lao?

– Ồ không, tôi không phải là người có đức tin lớn lao, mà chỉ là người có đức tin bé nhỏ được đặt vào một Thiên Chúa vĩ đại thôi.

Thật vậy, đức tin nhỏ bé như hạt cải, nhưng được đặt trọn vẹn vào vị Thiên Chúa quyền năng, thì Ngài sẽ thực hiện bao kỳ công nơi chúng ta. Kế tiếp, đức tin giúp chúng ta hăng say ‘ra đi phục vụ’ và đặt niềm hy vọng, lòng cậy trông nơi Chúa. Tuy nhiên, đức tin chẳng phải là sự vật, hay đáp án cho mọi vấn đề, bởi lẽ đức tin chính là mối tương quan với Thiên Chúa, và nảy sinh niềm cậy trông chứ không phải là sự hiển nhiên chắc chắn. Chúng ta được lãnh nhận đức tin khi chịu Bí tích Thanh tẩy, nhưng nó phải được nuôi dưỡng hằng ngày qua việc sống đạo, sống đức tin. Nó phải được thắp sáng mọi lúc mọi nơi khởi sự từ lời cảm tạ, nguyện cầu, và thực hành Lời Chúa dạy, đặc biệt giới răn yêu thương, cũng như biết khiêm hạ, khiêm nhường mỗi lúc phục vụ Chúa, Giáo hội và cộng đoàn như lời Đức Giê-su nhắn nhủ các Tông đồ: “Phần các con cũng vậy, khi làm xong mọi điều đã truyền dạy thì các con hãy nói rằng: ‘Chúng tôi là đầy tớ vô dụng, vì chúng tôi đã làm điều chúng tôi phải làm’” (Lc 17,10). Quả thật, đức tin thúc giục chúng ta sống hạ mình, khiêm tốn, ‘biết mình biết ta’ chứ không ‘coi trời bằng vung’, hay ‘con nhà lính, tính nhà quan’. Đức tin giúp chúng ta ý thức thân phận mỏng dòn của mình, biết giới hạn bản thân, nên sống cậy trông vào Chúa, chứ không cậy dựa vào sức mình như chuyện Thánh Phan-xi-cô Sa-lê-zi-ô lúc ngài 19 tuổi bị bệnh nặng. Nghĩ mình sắp chết và cảm thấy vô dụng, ngài bèn nói với giáo sư dạy y khoa: “Thưa thầy, khi con nhắm mắt xuôi tay, xin thầy dùng xác của con cho các sinh viên học phẫu thuật ạ!” (Cũng nên biết, vào thời đó, năm 1587, mổ xẻ xác người, ăn cắp xác chết là thứ tội kinh hoàng; nhưng vì cho sinh viên thực hành, nên trường y khoa buộc lòng phải ra nghĩa trang ăn trộm xác về). Vị giáo sư nghe Phan-xi-cô Sa-lê-zi-lô nói thế, liền trả lời: “Nếu vậy, gia đình sẽ lên án con mất!” Không nhục chí, vị thánh trẻ nài nỉ: “Điều đó sẽ an ủi con khi con từ biệt cõi đời này. Con nghĩ khi còn sống, con chỉ là đầy tớ vô dụng; nên sau khi chết, ít nhất con còn có gì tốt để lại cho đời ạ!” Sau đó, ngài được bình phục, được đào tạo trong Chủng viện, chịu chức linh mục và được bổ nhiệm làm Giám mục Ge-ne-vơ (Thuỵ Sĩ). Vua Louis IV vào thời đó đã công nhận rằng: “Giám mục Ge-ne-vơ có tất cả mọi nhân đức và không hề lầm lỗi! Ngài làm biết bao nhiêu việc tông đồ lớn lao, kể cả giúp giáo phái Tin lành Cal-vin trở lại. Thế mà ngài vẫn luôn luôn nói: ‘Tôi chỉ là đầy tớ vô dụng’”.

Cầu nguyện: 

        

Cảm tạ Chúa đã ban đức tin

Hằng đỡ nâng trung tín đến cùng

Dù ngoài kia sóng gió bão bùng

Chẳng làm con khiếp kinh sợ hãi.

Cho con nắm chặt tay vững dạ

Giữ tinh thần khiêm hạ chia san

Luôn tiến bước, tâm hồn bình an

Phục vụ Chúa chứa chan gấp bội…Amen!

Lm. Xuân Hy Vọng

                            

                            

Danh mục:
Tác giả: