Nhảy đến nội dung

Chầu Thánh Thể

  • CN, 07/09/2025 - 16:02
  • admin1

Thứ bảy 27/09/2025

28  07  X  CHÚA NHẬT XXVI THƯỜNG NIÊN.

Ca vịnh tuần II.

Xứ Đồng Phú, Gò Cáo, Đinh Đồng, Lường Xá, họ Lưu Xá Ngoại, họ Thọ Cầu, họ Kẻ San, họ Kim Tân và họ Tân Doanh chầu Mình Thánh.

Không cử hành lễ thánh Ven-xet-lao, tử đạo; thánh Lô-ren-xô Ru-y và các bạn, tử đạo, và không cử hành lễ cầu cho người qua đời (D2, D3), trừ lễ an táng.

SỰ DỬNG DƯNG CHẾT NGƯỜI

MỞ ĐẦU VÀO GIỜ CHẦU

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, chúng con thờ lạy, chúng con chúc tụng và chúng con cảm tạ Chúa đã thương ban cho chúng con có những giây phút linh thiêng này, được quy tụ bên Thánh Nhan Chúa. Giữa những bộn bề, lo toan của cuộc sống, giữa những ồn ào của thế sự, Chúa đã mời gọi chúng con đến và ở lại bên Chúa, trong sự thinh lặng của tình yêu, trong sự bình an của tâm hồn. Chúng con tin thật Chúa đang hiện diện uy nghi, quyền năng nhưng cũng thật gần gũi, hiền từ nơi hình bánh bé nhỏ. Chúa là Thiên Chúa Tình Yêu, là Vua của sự sống, nhưng đã tự nguyện trở nên tấm bánh để nuôi dưỡng chúng con. Chúa là Đấng giàu có vô cùng, nhưng đã tự nguyện trở nên nghèo khó vì chúng con.

Giờ đây, trước Thánh Nhan Chúa, chúng con xin dâng lên Chúa trọn vẹn con người chúng con: với những niềm vui và nỗi buồn, với những thành công và thất bại, với những bình an và cả những xáo trộn trong tâm hồn. Đặc biệt, chúng con xin được chiêm ngắm và suy niệm về Lời Chúa qua dụ ngôn người phú hộ và anh Ladarô nghèo khó. Dụ ngôn này như một tiếng chuông cảnh tỉnh, một lời mời gọi khẩn thiết, lay động những tâm hồn đã chai lì vì sự hưởng thụ, đã ngủ quên trong sự thờ ơ, dửng dưng trước những nỗi đau của tha nhân.

Lạy Chúa, có thể trong cuộc sống, chúng con đã nhiều lần đóng vai người phú hộ. Chúng con mải mê xây dựng cuộc sống riêng mình với những bữa tiệc linh đình, những bộ quần áo sang trọng, những tiện nghi vật chất, mà quên đi những "anh Ladarô" đang hiện diện ngay trước ngưỡng cửa nhà mình, ngay trong cuộc đời mình. Đó có thể là người thân trong gia đình đang khao khát một lời hỏi han, một cử chỉ quan tâm. Đó có thể là người hàng xóm đang gặp khó khăn, thiếu thốn. Đó có thể là những người đau khổ, bệnh tật, bị bỏ rơi mà chúng con vô tình lướt qua mỗi ngày. Sự giàu có của chúng con không chỉ là tiền bạc, mà còn là thời gian, sức khỏe, kiến thức, và tình thương. Nhưng chúng con đã chôn giấu những nén bạc đó cho riêng mình.

Trong giờ chầu thánh thiêng này, xin Chúa ban Thánh Thần của Ngài, mở tai chúng con để chúng con biết lắng nghe Lời Chúa, mở mắt chúng con để chúng con biết nhận ra những anh Ladarô quanh mình, và nhất là mở rộng trái tim chúng con để chúng con biết yêu thương và hành động. Xin cho chúng con can đảm thoát ra khỏi cái vỏ bọc ích kỷ của bản thân, để không phải một ngày kia, chúng con cũng phải thốt lên lời thống hối muộn màng như người phú hộ trong vực thẳm. Xin cho tình yêu của Chúa nơi Thánh Thể biến đổi sự dửng dưng của chúng con thành lòng trắc ẩn, biến sự tính toán của chúng con thành lòng quảng đại.

CẦU NGUYỆN TRƯỚC THÁNH THỂ

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, giờ đây con đang hiện diện trước nhan thánh Chúa, con tim con trào dâng một niềm cảm mến sâu xa. Con không biết nói gì hơn ngoài hai tiếng "tạ ơn". Tạ ơn Chúa đã không quản ngại thân phận tội lỗi, yếu hèn của con, mà vẫn yêu thương và mời gọi con đến với Chúa. Chúa hiện diện nơi đây, trong tấm bánh nhỏ bé, nhưng lại chứa đựng cả một trời yêu thương, một đại dương thương xót. Chúa là Thiên Chúa, là Vua trên các vị vua, nhưng lại chấp nhận ẩn mình trong thinh lặng, kiên nhẫn đợi chờ từng người chúng con. Con chiêm ngắm Chúa, Đấng đã từ bỏ ngai trời cao sang để xuống thế làm người, đã sống một cuộc đời nghèo khó, và cuối cùng đã chết trần trụi trên thập giá. Chúa đã cho đi tất cả, không giữ lại gì cho riêng mình, chỉ vì yêu thương chúng con. Thế mà, lạy Chúa, con thật xấu hổ khi nhìn lại cuộc đời con. Con đã sống quá nhiều cho bản thân, đã quá tính toán thiệt hơn với Chúa và với anh em. Con đã xây nên những bức tường thành kiên cố của sự ích kỷ, của những tiện nghi vật chất, và tự giam mình trong đó. Con vui hưởng những gì mình có, mà không hề bận tâm đến những người đang thiếu thốn. Con mải mê với những bữa tiệc của riêng con mà không nghe thấy tiếng rên rỉ của những người đang đói khát tình thương và sự quan tâm. Con đã trở thành người phú hộ trong dụ ngôn lúc nào không hay. Mắt con đã nhìn mà không thấy, tai con đã nghe mà không hiểu. Con đã thấy những anh Ladarô nằm đó, trước cửa nhà con, trước cổng nhà thờ, trên những nẻo đường con đi qua, nhưng con đã vội vã bước qua, coi họ như không tồn tại. Sự dửng dưng của con đã tạo nên một vực thẳm, không phải giữa con và họ, mà là giữa con và chính Chúa, bởi Chúa đã từng nói: "Những gì các ngươi làm cho một trong những anh em bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta". Lạy Chúa, giờ đây, con không dám xin gì hơn ngoài lòng thương xót của Chúa. Xin Chúa phá đổ những bức tường ích kỷ trong con. Xin ánh sáng từ Thánh Thể Chúa chiếu soi vào những góc tối trong tâm hồn con, để con nhận ra sự mù quáng và chai đá của mình. Xin cho con một trái tim mới, một trái tim biết rung cảm trước nỗi đau của tha nhân, một trái tim quảng đại, biết cho đi mà không tính toán. Xin cho con đừng đợi đến khi quá muộn, khi vực thẳm đã không thể lấp đầy, mới nhận ra sai lầm của mình. Xin cho mỗi lần con đến với Chúa nơi Thánh Thể, là một lần con được biến đổi, để con ra về với một quyết tâm sống yêu thương và phục vụ, để cuộc đời con không còn là một cuộc sống hưởng thụ vô cảm, nhưng là một bài ca phụng sự Chúa trong anh em mình. Amen.

LỜI CHÚA (LC 16,19-31)

Khi ấy, Đức Giê-su nói với người Pha-ri-sêu rằng: “Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người nghèo khó tên là La-da-rô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu, thèm được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt xuống mà ăn cho no. Lại thêm mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta.

Thế rồi người nghèo này chết, và được thiên thần đem vào lòng ông Áp-ra-ham. Ông nhà giàu cũng chết, và người ta đem chôn.

Dưới âm phủ, đang khi chịu cực hình, ông ta ngước mắt lên, thấy tổ phụ Áp-ra-ham ở tận đàng xa, và thấy anh La-da-rô trong lòng tổ phụ. Bấy giờ ông ta kêu lên: ‘Lạy tổ phụ Áp-ra-ham, xin thương xót con, và sai anh La-da-rô nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát; vì ở đây con bị lửa thiêu đốt khổ lắm!’

Ông Áp-ra-ham đáp: ‘Con ơi, hãy nhớ lại: suốt đời con, con đã nhận hết phần may mắn rồi; còn La-da-rô suốt một đời chỉ gặp toàn chuyện xui xẻo. Bây giờ, La-da-rô được an ủi nơi đây, còn con thì phải chịu khốn khổ. Hơn nữa, giữa chúng ta và các con đã có một vực thẳm lớn, đến nỗi bên này muốn qua bên các con cũng không được, mà bên đó có qua bên chúng ta cũng không được.’

Ông nhà giàu nói: ‘Lạy tổ phụ, vậy thì con xin tổ phụ sai anh La-da-rô đến nhà cha con, vì con hiện còn năm người anh em nữa. Xin sai anh đến cảnh cáo họ, kẻo họ lại cũng sa vào chốn cực hình này!’

Ông Áp-ra-ham đáp: ‘Chúng đã có Mô-sê và các Ngôn Sứ, thì chúng cứ nghe lời các vị đó.’

Ông nhà giàu nói: ‘Thưa tổ phụ, không đâu! Nhưng nếu có người từ cõi chết đến với họ, thì họ sẽ ăn năn sám hối.’

Ông Áp-ra-ham đáp: ‘Mô-sê và các Ngôn Sứ mà họ còn chẳng chịu nghe, thì người chết có sống lại, họ cũng chẳng chịu tin.’”

Đó là Lời Chúa. Lạy Chúa Kitô, ngợi khen Chúa.

SUY NIỆM LỜI CHÚA

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, Lời Chúa mà chúng con vừa nghe qua dụ ngôn người phú hộ và anh Ladarô thật là một Lời mạnh mẽ, một Lời có sức xuyên thấu tâm can, một Lời thách đố và phán xét cuộc sống của mỗi chúng con. Dụ ngôn không phải là một câu chuyện cổ tích xa xôi, nhưng là một tấm gương soi rõ nét đến trần trụi bộ mặt thật của xã hội loài người và của chính tâm hồn chúng con. Chúng con xin Chúa ban ơn soi sáng để chúng con có thể đi sâu vào từng chi tiết của dụ ngôn, không phải để phán xét người phú hộ, nhưng là để nhận ra hình ảnh của chính mình trong đó, và để được Lời Chúa biến đổi.

Trước hết, Chúa Giêsu vẽ nên hai bức tranh với hai gam màu hoàn toàn đối lập. Một bên là người phú hộ, một cuộc sống xa hoa đến tột đỉnh. Ông "mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình". Từng chi tiết nhỏ đều toát lên sự hưởng thụ không giới hạn. Lụa là gấm vóc không chỉ là quần áo, mà còn là biểu tượng của địa vị, của danh vọng, của một thế giới chỉ biết có mình. "Ngày ngày yến tiệc linh đình" không chỉ là ăn uống, mà là một lối sống, một triết lý sống chỉ tìm kiếm khoái lạc và thỏa mãn bản thân. Tên của ông không được nhắc đến. Tại sao? Có lẽ vì trong mắt Thiên Chúa, một cuộc đời chỉ sống cho mình thì trở nên vô danh, không có giá trị vĩnh cửu. Ông ta bị nhấn chìm trong chính sự giàu sang của mình, đến nỗi mất cả tên gọi. Ông trở thành một định nghĩa: "người phú hộ", một con người bị vật chất hóa, bị tài sản thống trị.

Đối lập hoàn toàn là hình ảnh anh Ladarô. Tên của anh được nêu lên một cách trân trọng: "Ladarô", nghĩa là "Thiên Chúa cứu giúp". Cái tên này đã là một lời tuyên tín. Giữa cảnh đời cùng cực, anh vẫn là người của Thiên Chúa. Anh "mụn nhọt đầy mình", một hình ảnh của sự đau đớn, bệnh tật, và bị xã hội gạt ra bên lề. Anh "nằm trước cổng ông nhà giàu". Chi tiết này thật đắt giá. Anh không ở đâu xa, anh ở ngay đó, ngay trước mắt, ngay lối đi về của người phú hộ. Sự hiện diện của anh là một lời mời gọi, một sự chất vấn liên lỉ. Nhưng anh chỉ "thèm được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt xuống". Anh không đòi hỏi cao sang, chỉ mong được chút dư thừa, những mảnh vụn của sự sống. Thậm chí, "mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta". Con vật dường như còn tỏ ra thương xót hơn con người. Trong thế giới của người phú hộ, Ladarô còn thua cả một con vật. Anh là hiện thân của sự nghèo đói, bệnh tật, cô đơn và bị khinh rẻ. Anh là hình ảnh của chính Chúa Giêsu trong cuộc khổ nạn, bị người đời ruồng bỏ, khinh khi.

Tội của người phú hộ là gì? Chúa Giêsu không nói ông ta trộm cắp, lừa đảo, hay làm hại ai để có được tài sản. Tội của ông ta tinh vi hơn, đáng sợ hơn và cũng phổ biến hơn: tội dửng dưng. Ông ta đã đi qua đi lại cái cổng đó mỗi ngày, đã thấy Ladarô nằm đó, nhưng ông ta đã không "nhìn thấy". Mắt ông ta đã bị che lấp bởi lụa là gấm vóc, tai ông ta đã bị lấp đầy bởi tiếng nhạc của những bữa tiệc, và trái tim ông ta đã chai đá bởi sự ích kỷ. Ladarô tồn tại như một cái bóng, một vật thể không đáng bận tâm. Sự dửng dưng đã tạo ra một vực thẳm ngay từ khi cả hai còn sống. Một vực thẳm không phải bằng không gian, mà bằng chính thái độ sống. Người phú hộ sống trong thế giới của mình, và Ladarô sống trong thế giới của mình, ngay cạnh nhau nhưng lại cách xa nhau một trời một vực. Đây chính là tội lớn nhất: từ chối nhìn nhận người khác là anh em, là một con người có phẩm giá. Đây là sự mù quáng của trái tim, một căn bệnh còn nguy hiểm hơn cả những mụn nhọt trên thân thể Ladarô.

Lạy Chúa, chúng con tự hỏi: ai là Ladarô của cuộc đời chúng con hôm nay? Ladarô không ở đâu xa. Ladarô đang nằm trước "cổng nhà" của chúng con. Cổng nhà đó có thể là cánh cửa gia đình, nơi có những người thân đang khao khát tình thương, sự lắng nghe của chúng con, nhưng chúng con lại quá bận rộn với công việc, với những thú vui riêng. Cổng nhà đó có thể là ngưỡng cửa khu xóm, nơi có những gia đình đang gặp khó khăn, túng thiếu, nhưng chúng con lại đóng chặt cửa, an phận trong sự sung túc của mình. Cổng nhà đó có thể là màn hình điện thoại, nơi chúng con lướt qua hàng trăm tin tức về chiến tranh, đói nghèo, bất công trên thế giới, nhưng trái tim chúng con không một chút rung động, vì chúng con cho rằng đó là "chuyện của người ta". Chúng con, lạy Chúa, đã tự tạo ra một thế giới riêng, một "thiên đàng tại thế" giả tạo bằng vật chất, và chúng con không cho phép bất kỳ nỗi đau khổ nào của tha nhân làm phiền đến sự bình an giả dối đó. Sự dửng dưng của chúng con tinh vi hơn người phú hộ xưa. Chúng con có thể cho đi một vài đồng bạc lẻ để tâm hồn được thanh thản, nhưng chúng con không dám cho đi thời gian, không dám cho đi sự hiện diện, không dám để cho nỗi đau của người khác chạm vào trái tim mình.

Rồi cuộc đời thay đổi. Cả hai đều chết. Cái chết là sự công bằng tuyệt đối, san phẳng mọi khác biệt về địa vị, giàu nghèo. Nhưng sau cái chết, một sự đảo ngược vĩ đại đã xảy ra. Ladarô "được thiên thần đem vào lòng ông Áp-ra-ham". Anh được an ủi, được bù đắp. Còn người phú hộ "bị đem chôn" và phải chịu cực hình. Từ trong vực thẳm, ông ta mới "ngước mắt lên". Lần đầu tiên trong đời, ông ta thực sự "nhìn thấy" Ladarô. Nhưng đã quá muộn. Giờ đây, ông ta lại là người phải van xin, phải khao khát một giọt nước từ chính người mà ông ta đã từng khinh rẻ. Ông ta vẫn gọi Ladarô bằng tên, chứng tỏ khi còn sống, ông ta biết anh ta là ai, nhưng đã cố tình làm ngơ. Lời đối đáp của tổ phụ Áp-ra-ham thật rõ ràng: "Suốt đời con, con đã nhận hết phần may mắn rồi... Hơn nữa, giữa chúng ta và các con đã có một vực thẳm lớn". Vực thẳm này không phải do Thiên Chúa tạo ra sau khi chết. Nó chính là sự cụ thể hóa của vực thẳm mà người phú hộ đã tạo ra khi còn sống bằng sự dửng dưng của mình. Sự ích kỷ, thờ ơ đã đào một hố sâu ngăn cách không thể vượt qua. Thiên Chúa chỉ tôn trọng sự lựa chọn của con người. Nếu suốt đời ta chọn sống không có tình yêu, thì vĩnh cửu của ta cũng sẽ là một nơi không có tình yêu.

Một chi tiết cuối cùng cho thấy sự mù quáng cố chấp của người phú hộ. Ngay cả khi đang chịu cực hình, ông ta vẫn không thay đổi. Ông ta không xin cho mình được tha thứ, chỉ xin được giảm nhẹ nỗi đau. Ông ta vẫn coi Ladarô như một người đầy tớ, một người để sai vặt: "xin sai anh Ladarô...". Ông ta không hề tỏ ra hối hận vì đã đối xử tệ với Ladarô, mà chỉ lo cho những người anh em còn sống của mình. Và khi lo cho họ, ông ta vẫn nghĩ theo lối suy nghĩ của trần gian: cần một phép lạ, một dấu hiệu phi thường, "người chết sống lại", thì họ mới tin. Ông ta đã coi thường Lời của Thiên Chúa qua "Mô-sê và các Ngôn Sứ". Câu trả lời của Áp-ra-ham là một lời khẳng định đanh thép về giá trị của Lời Chúa: "Mô-sê và các Ngôn Sứ mà họ còn chẳng chịu nghe, thì người chết có sống lại, họ cũng chẳng chịu tin".

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, chúng con có tất cả. Chúng con có Lời Chúa được rao giảng mỗi ngày. Chúng con có các Bí tích, đặc biệt là Bí tích Thánh Thể, là đỉnh cao của tình yêu cho đi. Chúa đã ban chính Mình và Máu Chúa làm của ăn nuôi dưỡng chúng con. Chúa không cho chúng con những mẩu bánh vụn từ bàn tiệc của Ngài, mà Chúa cho chúng con chính sự sống của Ngài. Mỗi lần chúng con rước lễ là một lần chúng con được kết hợp với Đấng đã đồng hóa mình với những người nghèo khổ. Vậy mà, tại sao chúng con vẫn dửng dưng? Tại sao sau mỗi Thánh lễ, chúng con vẫn bước ra khỏi nhà thờ và lại trở về với lối sống ích kỷ của mình? Lời của Áp-ra-ham đang chất vấn chúng con. Chúng con có cần một phép lạ nào lớn hơn phép lạ Thánh Thể không? Chúng con có cần một lời cảnh báo nào mạnh hơn Lời Chúa trong Tin Mừng không? Lạy Chúa, xin thương xót chúng con. Xin cho giờ chầu này không phải là một giờ an ủi giả tạo, để rồi chúng con lại quên đi anh em mình. Nhưng xin cho giờ phút được ở bên Chúa đây là một cuộc gặp gỡ biến đổi. Xin cho chúng con khi chiêm ngắm Chúa, tấm Bánh bẻ ra, chúng con cũng can đảm bẻ cuộc đời mình ra để chia sẻ cho anh em. Xin cho chúng con biết dùng sự giàu có về thời gian, sức khỏe, khả năng mà Chúa ban để phục vụ, để lấp đầy những vực thẳm của sự chia cách, hận thù, dửng dưng trong xã hội. Xin cho chúng con đừng đợi đến ngày phán xét cuối cùng mới nhận ra Ladarô, nhưng biết nhận ra Chúa đang hiện diện nơi những người nghèo khổ ngay hôm nay, để chúng con được cùng họ chia sẻ niềm vui trong Nước Trời mai sau. Amen.

LỜI CẦU NGUYỆN

Người dẫn: Anh chị em thân mến, Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể là hiện thân của tình yêu tự hiến, một tình yêu luôn nhìn thấy và chạnh lòng thương trước nỗi khổ đau của con người. Tin tưởng vào lòng thương xót của Chúa và được Lời Chúa soi dẫn, chúng ta hãy tha thiết dâng lên những lời nguyện xin:

  1. Chúng ta cầu xin cho Đức Thánh Cha, các Đức Giám mục, Linh mục và Tu sĩ trong Hội Thánh. Xin cho các ngài luôn có một trái tim nhạy bén của người mục tử, để nhận ra những "anh Ladarô" đang hiện diện trong đoàn chiên của mình – những người nghèo đói, bệnh tật, bị bỏ rơi, và bị gạt ra bên lề xã hội. Xin cho các ngài can đảm lên tiếng bênh vực người yếu thế và xây dựng một Giáo Hội không dửng dưng, nhưng luôn biết cúi xuống phục vụ với tình yêu thương của Chúa Kitô. Chúng con cầu xin Chúa.Cộng đoàn: Xin Chúa nhậm lời chúng con.
  2. Chúng ta cầu xin cho những người đang được Chúa trao cho sự giàu có về vật chất, địa vị và quyền lực trong xã hội. Xin Chúa mở mắt tâm hồn họ để họ không xây dựng cuộc sống trên sự hưởng thụ ích kỷ, nhưng biết nhận ra trách nhiệm của mình đối với cộng đồng. Xin cho họ biết dùng những ơn Chúa ban để tạo công ăn việc làm, giúp đỡ người nghèo khó, và xây dựng một xã hội công bằng, bác ái hơn. Chúng con cầu xin Chúa. Cộng đoàn: Xin Chúa nhậm lời chúng con.
  3. Chúng ta cầu xin cho tất cả những ai đang là hiện thân của anh Ladarô ngày hôm nay: những người đói nghèo, vô gia cư, các bệnh nhân không người chăm sóc, những người già cô đơn, và tất cả những ai đang chịu đau khổ về thể xác cũng như tinh thần. Xin Chúa là niềm an ủi và là sức mạnh cho họ. Xin cho họ không mất đi niềm hy vọng, và xin cho họ gặp được những tấm lòng quảng đại, biết nhận ra và yêu thương họ như anh em. Chúng con cầu xin Chúa. Cộng đoàn: Xin Chúa nhậm lời chúng con.
  4. Chúng ta cầu xin cho mỗi người trong cộng đoàn chúng ta đang hiện diện trước Thánh Thể Chúa. Xin Chúa chữa lành căn bệnh dửng dưng và thói vô cảm trong tâm hồn mỗi người. Xin cho chúng con, sau giờ chầu này, biết can đảm bước ra khỏi sự an toàn của bản thân, để nhìn, để nghe, và để hành động. Xin cho chúng con biết chia sẻ những gì mình có, không chỉ là của cải vật chất, mà còn là thời gian, là nụ cười, là lời hỏi han, để không một ai bên cạnh chúng con cảm thấy bị lãng quên hay bị bỏ rơi. Chúng con cầu xin Chúa. Cộng đoàn: Xin Chúa nhậm lời chúng con.

LỜI NGUYỆN KẾT THÚC GIỜ CHẦU THÁNH THỂ

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, chúng con xin dâng lời cảm tạ Chúa vì giờ phút hồng ân mà Chúa đã ban cho chúng con. Chúng con đã được ở lại bên Chúa, được lắng nghe Lời Chúa, và được ánh sáng tình yêu của Chúa chiếu soi. Chúng con cảm tạ Chúa đã dùng dụ ngôn người phú hộ và anh Ladarô để một lần nữa cảnh tỉnh chúng con về thái độ sống của mình. Chúng con nhận ra rằng, sự giàu có lớn nhất không phải là tiền bạc hay của cải, mà là một trái tim biết yêu thương. Và tội lỗi đáng sợ nhất không phải là những lỗi lầm yếu đuối, mà là sự dửng dưng, cố tình nhắm mắt làm ngơ trước anh em mình.

Lạy Chúa, khi chúng con chuẩn bị trở về với cuộc sống đời thường, hình ảnh Thánh Thể Chúa, tấm bánh bẻ ra vì yêu, sẽ là kim chỉ nam cho đời chúng con. Xin cho chúng con không chỉ dừng lại ở việc chiêm ngắm, nhưng biết biến sự chiêm ngắm thành hành động cụ thể. Xin giúp chúng con nhận ra "anh Ladarô" trong chính gia đình, khu xóm, và nơi làm việc của chúng con. Xin ban cho chúng con lòng quảng đại để chia sẻ, sự can đảm để lên tiếng, và một tình yêu đủ lớn để cúi xuống phục vụ.

Chúng con xin dâng giờ chầu này để cầu nguyện cho sự hoán cải của chính chúng con và của toàn thế giới, để mọi người biết nhận ra nhau là anh em, con cùng một Cha trên trời. Xin Chúa Giêsu Thánh Thể ở lại với chúng con, đồng hành với chúng con, và biến đổi chúng con ngày càng nên giống Chúa hơn, để cuộc sống của chúng con trở thành một bài ca yêu thương, làm vinh danh Chúa và đem lại ơn cứu độ cho nhiều người. Chúng con tin tưởng và phó thác mọi sự trong tay Chúa, nhờ lời chuyển cầu của Mẹ Maria. Amen.