BÀI LỜI CHÚA 88
Một thoáng thiên đàng...
Tóm lược mấy chương của cuốn sách đầu tiên trong bộ Kinh Thánh:
Thiên Chúa, từ ban đầu đã tạo dựng vũ trụ này cho con người làm nơi ở đời đời hạnh phúc. Ông Adong, bà Eva được ở trong vườn địa đàng đủ mọi hoa thơm cỏ lạ, muông chim cầm thú là bầu bạn, được ăn đủ mọi thức ăn ngon ngọt. Đó là thiên đàng nguyên thủy. - Giả sử hai ông bà không sa ngã phạm tội, thì sẽ không phải chết, không phải bệnh tật, đau khổ..., sẽ trường sinh bất tử, sẽ sống hạnh phúc mãi mãi, rồi sinh con đẻ cái, đàn đàn lũ lũ, cứ sống mãi nơi địa đàng diệu quang đến muôn muôn ngàn đời. Vũ trụ đẹp đẽ, tươi tốt ấy sẽ là thiên đàng sung sướng cho loài người ở mãi mãi.
Nhưng thực tế, ông bà nguyên tổ đã phạm tội, đã bất tuân phục Chúa, đã rước ma quỉ, tội lỗi vào trần gian ấy. Thánh Phaolô nói cách gọn ghẽ : “Bởi một người (Adong) thì tội đã đột nhập trần gian, và bởi tội, thì cả sự chết nữa, và như vậy, sự chết đã lan qua hết mọi người...” (Rm 5.12). Khi đã rước ma quỉ và tội vào trần gian, thì hậu quả của sự tội sẽ làn án chết. Án xử ấy như sau : “Ta đã chẳng nói với các ngươi là ngày nào các ngươi trái lịnh Ta mà ăn của cấm, các ngươi sẽ phải chết. Thế mà rày, các ngươi đã nghe ma quỉ phỉnh gạt rằng : Cứ ăn trái cấm đi, chẳng chết chóc gì đâu ! Thế thì, nay vì các ngươi đã nghe theo ma quỉ, ăn trái cấm, các ngươi lãnh án : Là cát bụi, các ngươi phải trở về cát bụi. Các ngươi mất phúc trường sinh bất tử”.
Chưa hết, tội còn kéo theo nhiều hậu quả khác nữa, chứ không chỉ chết mà thôi : nào đau khổ, bệnh tật, nào tâm hồn đâm u mê, mù quáng, ích kỷ, ghen ghét, tàn ác. Ngay cả đất đai cũng bị chúc dữ lây với con người. Đúng như lời Chúa phán xét : “Vì ngươi nghe xúi giục của vợ mà trái lệnh cấm, thì đất đai hãy là đồ chúc dữ vì cớ ngươi, ngươi phải đau khổ mới có ăn, gai góc sẽ mọc lên, mồ hôi đẫm mặt ngươi mới có bánh cơm mà ăn cho đến khi ngươi trở về bụi đất”. Còn người phụ nữ, Chúa cũng phán xét : “Ta sẽ gia tăng đau khổ cho ngươi trong việc thai nghén. Và ngươi sẽ sinh con trong đau đớn. Người sẽ bị người chồng thống trị trên ngươi”.
*
Như thế, vì nhân loại đã rước ma quỉ và tội lỗi vào, mà khi ma quỉ và tội lỗi đã xâm nhập địa đàng, chúng kéo theo bày lũ nào sự chết, nào đau khổ, lao nhọc, bệnh tật, ích kỷ, độc ác, hận thù, bạo lưc, chiến tranh..., thì Thiên đàng nay đã hóa thành địa ngục ! Lấy ví dụ nhỏ : nhiều gia đình, nơi gồm những người máu mủ ruột thịt và đáng lẽ phải yêu thương nhau, đùm bọc nhau, vì người ta nói : tổ ấm gia đình kia mà ! Thế mà tại sao nhiều người lại kêu than : gia đình tôi bây giờ thật là một cái địa ngục ? Vì tội lỗi, vì ích kỷ, vì ghen ghét..., người ta có thể biến tổ ấm yêu thương thành một cái địa ngục thế nào, thì nới rộng ra cả thế gian, người ta cũng có thể biến địa đàng hạnh phúc Chúa đã ban tặng cho con người thành một cái địa ngục như thế.
ĐÂY, công việc của Đức Giêsu, được Cha sai đến, chính là để biến cái hỏa ngục ấy trở lại tình trạng thiên đàng nguyên thủy. Mà còn phải nói là một thiên đàng lần này còn tốt đẹp, vạn lần hơn xưa. Thánh Gioan nói gọn một câu : “Thiên Chúa đã yêu thương thế gian đến nỗi ban Con Một của Người xuống thế gian, ngõ hầu nhờ Đức Giêsu mà thế gian được cứu” (Ga 3.16-17). Thư Híp-ri nói rõ hơn : “Nhờ chịu chết, Đức Giêsu tiêu diệt kẻ có quyền trên sự chết là ma quỉ và giải thoát những kẻ suốt đời ở trong vòng nô lệ ma quỉ” (tức loài người chúng ta) (Hr 2.14-15). Thư Thánh Gioan cũng nói : “Con Thiên Chúa đã xuống trần gian để cất tội lỗi, phá tan các việc của ma quỉ” (1Ga 3.5,8)...
Tóm, ta rước chúng vào, Đức Giêsu đến xua đuổi, đẩy lui chúng đi, để hoàn lại cho ta thiên đàng nguyên thủy. Chúa Giêsu thật là Đấng Cứu độ, Đấng Giải phóng.
Hỏi : Ngài làm cách nào mà đẩy lui, phá tan chúng ? Đức Giáo Chủ Gioan Phaolô II, trong Thông Điệp: “Sứ vụ Đấng Cứu chuộc”, ban bố năm 1990, số 14, lấy Kinh Thánh Tân Ước ra mà trả lời rằng : “Bằng hai hành vi đặc biệt là : tha thứ và chữa bệnh : tha tội phần hồn, còn phần xác, Ngài đã chữa nhiều bệnh tật, trước hết là chứng tỏ lòng thương xót lớn lao của Ngài trước nỗi thống khổ của nhân loại, nhưng không chỉ có thế, mà còn muốn cho người ta hiểu rằng : trong Nước Thiên Chúa, sẽ không còn bệnh tật, cũng chẳng còn đau khổ nữa, và Ngài có sứ mệnh giải phóng con người khỏi mọi sự dữ mà họ phải chịu”.
Anh chị em nghe Đ.G.Chủ nói rõ chưa ? Chúa Giêsu muốn cho ta hiểu rằng : khi Ngài chữa bệnh tật, tức là trong Nước Thiên Chúa sẽ không còn bệnh tật, không còn đau khổ nữa, con người phải được giải phóng khỏi mọi sự dữ...
Chúa Giêsu đã mời gọi ta vào sống trong Nước Thiên Chúa đó, điều này, chúng ta đã xem các kỳ trước. Nhưng trong Nước Thiên Chúa này, làm sao xua trừ hết bệnh tật, đau khổ ? Những kỳ trước, ta đã nghe Chúa dạy ta phải đem thiên đàng, đem hạnh phúc đến cho anh em ta, bởi yêu thương, phục vụ, chia sẻ cơm áo... Tốt rồi ! Song mới được một phần ! Nhưng, đau đớn, bệnh tật vẫn còn đó, chúng là những thực tại khách quan, ta không thể lấy yêu thương, lấy công bằng ra chữa khỏi bệnh tật và đau đớn được. Yêu thương, bác ái, phục vụ, chỉ có thể xoa dịu, chứ không trừ diệt được chúng. Vậy phải làm sao để trừ diệt được nốt các khổ đau, bệnh tật ấy, để cho con người vào sống trong Vương quốc được sung sướng, ít ra một phần nào chứ ? - Chúa đã tiên liệu trước cả rồi. Các sách Tân Ước nêu rõ, và Đ.G.Chủ trên đây cũng đã nói : Chúa chữa bệnh, Chúa giải phóng khỏi mọi sự dữ, Chúa trừ quỉ... đã rồi, song chưa hết, Chúa còn ban cho các kẻ tin cũng thực hiện được những việc ấy, nhân danh Chúa.
Dưới đây, xin trích vài đoạn Tin Mừng để minh chứng : Mt 10.1 : “Kêu 12 môn đồ của Ngài lại, Đức Giêsu ban cho họ quyền năng trên các thần ô uế, khiến họ có thể xua đuổi chúng và chữa mọi tật nguyền, bệnh hoạn”. Mc 6.7,12-13 và Lc 9.6; 10.17-19 cho thấy rõ là các tông đồ và cả một số đông 72 môn đồ đã được các quyền ấy và đã thi hành rất thành công : “Họ ra đi rao giảng cho người ta hối cải, và xua trừ nhiều ma quỉ cùng đã xức dầu mà chữa nhiều kẻ ốm đau”... “Nhóm 72 trở về sau cuộc đi rao giảng, họ mừng rỡ mà nói : Thưa Thày, nhân danh Thày, thì cả ma quỉ cũng phải lụy phục chúng tôi ! Đức Giêsu đáp : “...Phải, Thày đã ban cho các con quyền năng trên mọi kẻ địch thù...”
Với các chứng từ Phúc Âm trên, tưởng đã đủ.
- Song có người còn thắc mắc : Các việc phép lạ gọi là việc quyền năng chữa bệnh và trừ quỉ ấy, là những việc chỉ xảy ra thời Chúa Giêsu và phép riêng các Tông đồ thôi. Chúa và các tông đồ làm những phép lạ ấy, cốt để minh chứng cho người ta nhận biết Đức Giêsu là Con Thiên Chúa và cũng là Thiên Chúa thật. Ngày nay, vì Chúa đã minh chứng xong rồi, thì không còn cần phép lạ nữa, người ta chỉ cần tin, cứ tin là đủ.
Đáp : Quả thực, luận điệu trên đây nhiều người, ngay cả các Đấng, các Bậc trong Hội Thánh đã dùng. Nhưng chỉ cần khảo sát Tân Ước thì thấy không phải như vậy. Chúa ban quyền phép ấy cho Hội Thánh ngày xưa hồi mới lập, cũng như cho cả Hội Thánh ngày nay nữa, mãi đến tận thế. Tại sao ? Vì Nước Thiên Chúa mà Đức Giêsu mời người ta vào sống, thì phải là nước hạnh phúc, khác các nước ở trần gian chứ ! Chẳng phải chính Chúa đã đến để xua đuổi, phá tan các sự dữ, bệnh tật, đau khổ, tội lỗi..., để hoàn lại cho loài người thiên đàng nguyên thủy đó sao ? Mà đã là thiên đàng, thì tất nhiên phải không có đau khổ, bệnh tật, tội lỗi, chết chóc, như địa đàng nguyên thủy hồi nguyên tổ chưa phạm tội. Vậy thì “rất lô-gích”, rất chí lý, luôn luôn xưa cũng như nay, Chúa Giêsu phải ban cho tất cả các môn đồ, những kẻ tin (x. Mc 16.15-20) quyền phép để xua trừ các sự khốn khó ấy đi. Đã đành, Nước Thiên Chúa hiện nay, giống như một con bệnh mới được hồi phục, mới chỉ ở giai đoạn bất toàn, nên chưa thể xua đuổi mọi sự dữ ấy hết sạch ngay được..., phải từ từ, dần dần..., chờ cho đến Ngày Chúa Quang Lâm mới hết, mới được kiện toàn. Lúc ấy, sự dữ lớn nhất và địch thù cuối cùng, là sự chết, cũng bị Chúa tiêu diệt luôn (x. 1Cr 15.26,54-57).
Hỏi : Vậy có câu Kinh Thánh nào nói Chúa ban quyền đó cho các tín hữu không ? Đáp : Có chứ ! Tin Mừng Thánh Máccô, 16.15-20 nói như sau : “Và Đức Giêsu nói với họ : Hãy đi khắp cả thiên hạ rao giảng Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo. Ai tin cùng chịu thanh tẩy, thì sẽ được cứu... Những dấu lạ này sẽ tháp tùng các kẻ tin : nhân danh Thày, chúng sẽ trừ quỉ, nói các thứ tiếng..., chúng sẽ đặt tay cho kẻ liệt lào và họ sẽ được an lành, mạnh khoẻ...” - Ta hãy lưu ý : Chúa đã truyền : đi rao giảng khắp thiên hạ, nghĩa là tất cả mọi tín hữu phải đi rao truyền Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho khắp mọi nơi, cho đến tận thế.
Chúa nối tiếp điều thứ hai như sau : Khi nghe rao giảng mà tin rồi, cùng chịu Thanh tẩy, người ta được tái sinh làm con Chúa, là được cứu, thì các dấu lạ sẽ tháp tùng họ, là những kẻ tin, bất kỳ họ là ở cấp bậc nào, thuộc giáo phẩm, linh mục, tu sĩ hay giáo dân. Chứ đâu Chúa có dành riêng cho các tông đồ ngày xưa mà thôi.
Chính vì đã hiểu như thế, nên Thánh Giacôbê bảo : Các vị niên trưởng hãy cầu nguyện trên người ốm liệt, hầu Chúa ban cho họ được phục hồi (Giacôbê 5.14-18); Philíp, một tá viên, cũng làm các dấu lạ và các việc quyền năng. Các việc như thế cũng xảy ra rất nhiều trong các giáo đoàn tiên khởi, như ta đọc thấy trong các thánh thư (vd: 1Cr 12.9-10,28-30; Gl 3.2-5; Ep 4.7-16...).
Tắt một lời, trong Nước Thiên Chúa, Chúa ban cho mọi tín hữu không những lịnh truyền phải yêu thương, phục vụ, chia sẻ cho nhau, làm cho nhau được hưởng hạnh phúc, sống hạnh phúc trong Vương quốc mà Chúa đã lập, mà còn ban cho họ quyền năng trừ quỉ ma, chữa bệnh tật, xua đuổi mọi đau khổ, để Nước Thiên Chúa mới thật là nơi hạnh phúc, đáng sống, là bắt đầu cõi thiên đàng vậy !
Có người đặt vấn đề : Có bằng chứng nào cụ thể, đích xác cho thấy những việc chữa lành bệnh tật do quyền phép Chúa như thế, ngày nay vẫn còn xảy ra không ? Đáp : Có nhiều lắm. Chúng tôi chỉ xin giới thiệu những việc chữa bệnh tật do Cha E-mi-lia-nô Tar-dif, linh mục gốc người Canađa, hiện nay đang làm trong rất nhiều nước trên thế giới. Các việc chữa bệnh phép lạ ấy được thuật lại trong hai cuốn sách của ông viết ra, sau khi thu thập từ hàng ngàn trường hợp đã chữa các bệnh nan y từ khắp nơi trên thế giới. Xin kể ở đây một chứng thôi.
Người được khỏi kể rằng :
Tên tôi là Giô-va-na Mon-zô, 19 tuổi. Tôi muốn kể ra đây tất cả những sự kỳ diệu Chúa Giêsu đã làm cho đời tôi. Từ khi lọt lòng mẹ, tôi đã bị bệnh hư xương rất nặng, xương cốt cứ mục thối ra. Tôi đau đớn ghê gớm suốt mười mấy năm trời như vậy..., đã chịu giải phẫu 18 lần... mà chẳng thuyên giảm. Tuyệt vọng vì thấy đời sống phi lý và trở thành gánh nặng cho gia đình, đã nhiều lần tôi tìm cách quyên sinh, nhưng người nhà cứu được... Tôi muốn hủy mình, vì tôi không còn tin rằng có Thiên Chúa tốt lành. Nếu có, sao Người lại để cho tôi phải đau đớn lâu dài, khốn khổ như thế ? Đối với tôi, Thiên Chúa là do mấy ông cha bày đặt để đánh lừa người ta. Nếu có ai đến nói với tôi về Thiên Chúa, tôi trả lời ngay : Nếu Thiên Chúa ấy có thật, thì đó là một ông Chúa độc ác ! Một hôm, tôi đang mon men trên chiếc xe lăn, bò tới lan can để lao mình xuống tự tử... Như thế, không ai còn có thể cứu tôi như những lần trước. Đúng lúc ấy xuất hiện vài người trong nhóm cầu nguyện Thánh Linh đến thăm. Bắt đầu, tôi nổi sùng vì họ cản trở tôi thi hành dự định... Nhưng nhờ sự hòa nhã, dễ thương, vui vẻ và hay giúp đỡ của họ, tôi dần dần nguôi ngoai... Và sau mấy lần thăm viếng cùng cầu nguyện cho tôi, an ủi tôi, chúng tôi trở thành bạn của nhau. Cuối cùng, họ mời tôi đi dự một buổi rao giảng và chữa bệnh do cha Tar-dif tổ chức, ông vừa vượt hàng ngàn cây số đến đây, Xi-len-tô, để nói về những kỳ công của Thiên Chúa.
Hôm ấy, thật là một ngày lễ hội, đầy vui mừng và hi vọng. Từ khắp nơi trên nước Ý, người ta đổ xô về, ngay cả từ nhiều nước khác mãi châu Âu cũng đến nữa. Đó là ngày thứ bảy, từ lễ đài, sau bài giảng và Thánh Lễ, người ta loan báo rằng Đức Giêsu đang chữa lành nhiều bệnh tật thể xác và tâm hồn. Hôm sau, nhiều người đã được khỏi bệnh, lên làm chứng trên lễ đài về các việc lành bệnh lạ lùng của họ, giữa những tiếng hoan hô, ngợi khen vang rền của đám đông. Chính hôm nay, bài giảng của cha Tar-dif trình bày về Đức Giêsu, Đấng lãnh mọi quyền năng trên trời cũng như dưới đất (Mt 28.18). Một trong những người bạn của tôi, thấy bao nhiêu người làm chứng đã được khỏi bệnh, thì nói với Chúa rằng :
- Chúa Giêsu ôi ! Chúa đã chữa lành người tứ phương thiên hạ đến đây, người thì từ Thụy Sĩ, và kìa Chúa đã chữa lành bà bị điếc từ Mi-ca-nô tới ; còn ở đây, chúng con đã chuẩn bị lễ mừng Chúa, sao Chúa lại không chữa ai cả ? Chúa không thể cư xử như vậy... Người ta ở đây sẽ nói thế nào về Chúa ?
Chính lúc đó - cô Giô-va-na kể - tôi nghe cha Tar-dif loan báo trên máy phóng thanh rằng :
- Chúa đang chữa một người bị bệnh xương đã bại liệt. Người ấy chớ sợ khi cảm thấy một luồng sức nóng mãnh liệt ở chân, vì Thần linh Thiên Chúa đang tăng cường sức mạnh cho người ấy.
Quả thật, tôi cảm thấy một luồng khí nóng mạnh mẽ từ chân dâng lên. Thoạt đầu, tôi nghĩ là do cảm động và niềm vui được dự lễ hội hôm nay. Trên kia, cha nói tiếp :
- Giờ phút này, Chúa đang thực hiện một việc chữa bệnh rất khó.
Sau một lúc, lại báo :
- Chúa Giêsu đang chữa một người bại liệt lâu năm !
Bạn tôi bỗng nhìn vào tôi kêu lên :
- Chính trường hợp của em đó, Giô-va-na ạ !
Cha lại bảo :
- Bạn ấy đang cảm thấy một sức nóng tràn ngập cả thân thể.
Đúng vậy, tôi đang cảm thấy như thế. Rồi trên kia, cha truyền :
- Nhân danh Chúa Giêsu, con hãy đứng dậy !
Tôi không nghĩ đến tôi nữa, chỉ nghĩ đến Chúa Giêsu, Đấng quyền phép làm được mọi sự, ngay cả điều không thể. Tôi đứng lên, và lần đầu tiên trong đời tôi, tôi tiến lên phía bàn thờ. Các bạn tôi, người khóc, kẻ cười, người thì vui mừng ôm nhau nhảy lên, và tất cả chạy đến ôm hôn tôi tíu tít. Quang cảnh cứ y như một nhà thương điên. Tôi thấy mình nhẹ nhàng như chiếc lông hồng, không cần ai nâng đỡ, tôi bước từng bậc lên lễ đài, tới bàn thờ, và ở đó, tôi ngợi khen Chúa lớn tiếng cho cả đám đông khổng lồ hàng chục ngàn người nghe việc Chúa vừa làm nơi tôi. Bạn tôi, người thì khóc, kẻ thì ngẩn ra, tưởng mình trong mơ. Một người bạn trố mắt, lặng thinh đến mấy tiếng đồng hồ khi thấy tôi, lần thứ nhất bước đi, sau mười mấy năm trời nằm liệt...
Chiếc xe lăn của tôi... lăn đi... không người... Giờ đây, cuộc sống tôi bình thường như mọi người, không hề cần đến đôi nạng gỗ một giây phút nào. Chúa đã tỏ ra vô cùng nhân lành đối với tôi. Từ đấy, tôi đem cả cuộc đời, cả sức khoẻ phục vụ người khác.(14)
Vậy kết luận thực tế là anh chị em chúng ta cũng hãy tiếp tay với Chúa, rao truyền Tin Mừng rằng : có một Nước Thiên Chúa, và mời họ vào sống. Và hãy cùng nhau cầu nguyện và đặt tay trên họ, để xin Chúa Giêsu, Đấng Từ bi nhân hậu và quyền phép, chữa cho họ khỏi tật bệnh, cho họ thấy Chúa là Đấng Đang Sống.
[Hát một bài ngợi khen Chúa]
(14) Truyện trên đây trích sách “Đức Giêsu là Đấng Thiên Sai” của Cha E.Tardif. Bản dịch của chúng tôi từ bản pháp ngữ: “Jésus est le Messie”, tr.18-25. Nhà xuất bản Kerygma, 1989, Mexicô - hoặc Société des Oeuvres Communautaires, France, 1989 .
Links:
[1] https://www.thanhlinh.net/node/6597