BÀI LỜI CHÚA 87
Trời mới đất mới
Đáng lẽ bài về Nước Thiên Chúa đã chấm dứt, song có vài người có những thắc mắc, xét ra có ích lợi để ta hiểu thêm, nên xin đem giải thích ở đây, để anh chị em cùng nghe.
1/ Trước hết, có người thắc mắc rằng : “Theo cách trình bày về Nước Thiên Chúa như thế, thì Nước Thiên Chúa là trần gian này, ta không chờ đợi gì nữa ư ?”.
Đáp : Nước Thiên Chúa không phải là thế gian này, nhưng Nước Thiên Chúa khởi sự được thiết lập từ trần gian này (x. Công Đồng Vatican 2, Hiến Chế “Ánh sáng muôn dân”), những ai tin và theo Đức Giêsu, được tái sinh làm con Thiên Chúa bởi phép Rửa, được Đức Giêsu mời vào sống. Nhưng giai đoạn trần gian này còn nhá nhem, cái xấu còn trộn lẫn cái tốt, cỏ lùng chen với lúa tốt, nên chưa hoàn hảo. Chúng ta phải chờ đợi giai đoạn hai, khi Chúa tái lâm, Chúa sẽ làm cho không những trần gian, mà còn cả vũ trụ, mà Chúa đã tạo dựng làm nơi ở vĩnh viễn cho con người, được đổi mới, tẩy sạch mọi sự dữ, đau khổ, tội lỗi, nước mắt, và cả sự chết nữa. Tình trạng vũ trụ đổi mới ấy, Kinh Thánh gọi là trời mới đất mới, mà ta sẽ nghe sách Khải Huyền tả cách bóng bẩy sau đây :
Trích sách Khải Huyền, ch.20-22
Và tôi (thánh Gioan) đã thấy trời mở ra, và này, một kỵ sĩ cưỡi ngựa bạch, danh hiệu Ngài là Lời Thiên Chúa. Tự miệng Ngài phóng ra thanh kiếm sắc bén (đó là Lời Chúa), để nhờ đó, Ngài chinh phục các tâm hồn. Ngài mang một danh khác viết trên tà áo là : Vua trên các vua, Chúa trên các chúa... Và tôi đã thấy Mãnh thú và vua chúa trên đất với các cơ binh của họ tụ họp lại để giao chiến với Đấng Kỵ sĩ... Cuối cùng, chúng bị thua, thế là cả mãnh thú (ám chỉ quyền lực độc ác) và các tay sai bị quăng sống vào vũng lửa sinh điêm. Lúc ấy, Satan, tướng quỉ được thả ra, nó đi mê hoặc các dân, các nước, khắp bốn phương trời, mười phương đất, và chiêu tập chúng lại để khởi chiến chống lại thành thánh và trại các chư thánh (ám chỉ Nước Thiên Chúa, Hội Thánh và các tín hữu). Nhưng lửa tự trời sa xuống và tiêu hủy chúng, và quỉ sứ thì bị xô nhào xuống vũng lửa sinh diêm, chỗ nhốt mãnh thú (nói trên kia) cùng các bộ hạ của chúng, và thế là đời đời kiếp kiếp, chúng sẽ bị gia hình liên lỉ ngày đêm.
Tiếp theo là cuộc phán xét chung, tất cả các vong linh lớn nhỏ được gọi ra ứng hầu trước Đấng ngự trên ngai. Và mọi người phải chịu phán xét tùy theo các việc họ đã làm. Tử thần và âm phủ bị xô nhào xuống vũng lửa. Và tất cả những ai không thấy tên ghi trong sổ sự sống thì cũng bị xô nhào xuống vũng lửa. Và tất cả những ai không thấy tên ghi trong sổ sự sống, thì cũng bị xô vào vũng lửa ấy.
Và bấy giờ, tôi (Gioan) đã thấy một trời mới và một đất mới... Và có tiếng lớn từ ngai phán ra : Này là Nhà Tạm của Thiên Chúa ở với loài người, Người sẽ dựng trướng ở với họ và họ sẽ là Dân của Người, Người sẽ là Thiên Chúa ở cùng họ. Và Người sẽ lau sạch nước mắt họ (tức là ở đó không còn chút gì đau buồn nữa), chết cũng không còn nữa (ý nói : tất cả đều được trường sinh bất tử), phiền muộn, kêu gào, khó nhọc..., tất cả mọi thứ đó, Chúa đã quét sạch hết, tất cả những cái cũ, xấu đều bị cho qua đi hết... Và Thiên Chúa phán : Chính Ta, Ta sẽ cho họ uống mạch nước nguồn sống trường sinh. Ai thắng sẽ được thừa hưởng các sự ấy làm cơ nghiệp.
* Đó là Lời Chúa ! - Tạ ơn Chúa !
Suy niệm Lời Chúa
Qua bài Kinh Thánh ấy, ta thấy Chúa thiết lập Nước Thiên Chúa huy hoàng, đó là Thiên đàng ngay trên vũ trụ này, mà Chúa biến đổi nên trời mới đất mới, ngày cánh chung, sau khi Chúa Kitô toàn thắng hết tất cả các địch thù. Đó, thắc mắc thứ nhất thì nay Kinh Thánh đã giải quyết : ta phải chờ các giai đoạn khải hoàn đó của Nước Thiên Chúa.
2/ Có người khác vấn nạn : Theo cách trình bày của Cha, Chúa Kitô và chúng ta cùng nhau thiết lập Nước Thiên Chúa ngay từ trần gian này, nghe nói như thế, con rất buồn, vì con nghĩ : trần gian này là nơi chúng con phải sống cực khổ, lam lũ, và đầy bạo lực, bất công ; nên chúng con mới đâm ra mơ ước một cõi thiên đàng cao xa, tốt đẹp, để an ủi và nâng đỡ mình ráng chịu khó vác thánh giá. Nay, người ta lại đem thiên đàng ấy đặt nơi trần gian khốn khổ này, làm con thất vọng : kiểu thiên đàng như thế làm sao thỏa mãn mơ ước của chúng con được ?
Đáp : Chúng tôi không hề nói thiên đàng của chúng ta mai sau sẽ là thế gian y như bây giờ, đầy khổ đau và độc ác, tội lỗi. Như đoạn Kinh Thánh vừa đọc trên cho thấy : Thiên đàng là khi Chúa đổi mới cả thế gian, cả vũ trụ nên tốt đẹp. Nhất là chúng ta lúc ấy lại có Chúa ở cùng, Chúa là tất cả, là mọi sự hạnh phúc cho ta, chứ không còn tội lỗi, đau khổ như bây giờ đâu.
Thế thì mơ ước, bạn vẫn cứ mơ ước và trông chờ. Có điều là đừng chỉ mơ ước suông, trông chờ cách thụ động ; song phải kết hiệp với Chúa Giêsu, và nhờ Thần Khí Chúa ban mà tiếp tay Chúa, bắt đầu kiến tạo cõi trời mới đất mới ấy, bắt đầu ngay từ trần gian này, bằng các hoạt động, yêu thương, tha thứ, phục vụ anh chị em đồng loại, từ gia đình nhỏ của ta, đến các nhóm, đến cộng đoàn, đến giáo xứ, đến cả thế giới (như đã nói những kỳ trước). Nói tóm, biến đổi thế gian này thành thiên đàng dần dần.
3/ Có người khác thắc mắc : Cha nói : vũ trụ này sẽ biến thành thiên đàng, đang khi còn được nghe các cha giảng rằng ngày tận thế, Chúa sẽ phá hủy (bằng lửa, bằng bom nguyên tử gì gì đó...) ; vì thế, con nghĩ là thế giới và vũ trụ này sẽ bị phá, còn con cái Chúa, Chúa sẽ đưa vào một thiên đàng nơi cõi xa xăm nào khác !
Đáp : Phải nói ngay rằng : Chúa không bao giờ sẽ phá hủy thế giới (tức vũ trụ này). Kinh Thánh đã quả quyết rõ : “Thiên Chúa đã dựng nên mọi sự (muôn loài, muôn vật) là để cho chúng được tồn tại” (Kng 1.11) và loài người, Chúa dựng nên theo hình ảnh Chúa, mà Chúa thì hằng sống, nên loài người cũng phải được trường sinh bất hoại. Cái chết có nhập vào trần gian, đó là do ma quỉ ghen ghét, đố kỵ” (Kng 2.23-24). Làm sao Chúa hủy diệt vũ trụ, vạn vật được ? Khi người ta hủy diệt là vì người ta ghét nó. Trái lại, Kinh Thánh cho biết: “Những gì Thiên Chúa dựng nên trong vạn vật, Người đều yêu mến, Người không nhờm tởm những gì người đã làm ra, những gì Người đã tạo nên, Người không ghét bỏ” (Kng 11.24-26), và Kinh Thánh kết luận : “Thiên Chúa là Chúa Tể hiếu sinh”, tức là Người yêu quí và bảo vệ sự sống.
Chỉ có điều trong Kinh Thánh, khi thuật lại việc Chúa phạt tội loài người, thì hay dùng một kiểu tả qui ước (tức là thể văn Khải huyền), bóng bảy, ví dụ : trời đất sẽ tan ra mây khói, mặt trời mất sáng, mặt trăng đỏ như máu, tinh tú rơi rụng như sung, ngũ hành bốc cháy xèo xèo... Không nên coi đó là những lời tả chân, tả thực sẽ phải xảy ra sát theo nghĩa đen. Đã nhiều thời, có những linh mục không hiểu thể văn ấy, nên đã giảng y như sẽ xảy ra như thế vào lúc tận thế. Khi Kinh Thánh dùng lối văn bóng bảy song ghê sợ đó mà tả là có ý gì ? Có ý nói rằng : Thiên Chúa là Đấng Oai linh vô cùng vô tận, khi Chúa hiện ra hay trổ thần oai hoạt động ở đâu cách mạnh mẽ, trước oai linh vô cùng của Người, thì tạo vật khiếp sợ, chạy trốn, hoặc run rẩy tan rã, sụp đổ, trời như long ra, đất vỡ lở tan tành. Trong Cựu Ước, các tiên tri đã tả những lần Chúa hiện đến đánh phạt một số dân tội lỗi ác ôn, thì cũng dùng những hình ảnh qui ước ấy, mà đến ngày nay, trái đất có tan mất đâu ; tinh tú được tả là rơi lộp độp như sung rụng, mà bây giờ vẫn thấy tinh tú còn đó, chẳng thiếu vì sao nào, y như trước đây hằng triệu năm !
Vậy đừng nghĩ rằng : sau này, ta sẽ di cư đi một nơi nào ngoài cái vũ trụ này để làm thiên đàng. Đã nói ở bài Kinh Thánh trên đây, Chúa sẽ biến đổi vũ trụ này từ xấu xa, khốn khổ thành tốt đẹp, không còn tội, không còn chết... ; nói tắt : thành trời mới đất mới : đó là thiên đàng. Không có một thiên đàng nào khác nữa.
4/ Đến đây, chúng ta sẽ lấy mấy chứng Kinh Thánh và phụng vụ để cho thấy : chết rồi ta không đi lên một cõi xa xăm, một phương trời nào khác, mà ta nghĩ là thiên đàng.
a/ Sách Sáng Thế dạy rằng : Chúa dựng vũ trụ này để cho ai ? Thưa : cho loài người. Đúng ! Để làm gì ? Để làm nơi ở mãi mãi cho họ. Giả sự Adong, Eva không phạm tội, thì sẽ được hái quả cây trường sinh bất tử mà ăn không phải chết, nghĩa là ông bà sẽ cứ sống mãi, sinh con đẻ cháu, chút, chít... ; trái đất mà đầy, thì đi lên các hành tinh khác..., sống như thế còn là sống hạnh phúc trong địa đàng đầy hoa thơm, trái ngọt, không có tội lỗi, nên không ai ghét ai, luôn yêu thương nhau, và được Chúa hiện đến, theo kiểu nói bình dân : “chiều tà, bóng mát, gió hiu hiu...”, cần gì phải đi tìm một thiên đàng nào khác đâu ? Nhưng đó là giả sử. Sự thật, thì nguyên tổ đã rước tội lỗi vào trần gian, vào vũ trụ này. Thế là bởi tội, có sự chết (x. Rôma 5.12). Chính loài người đã làm thiên đàng nguyên thủy thành địa ngục, đầy ghen ghét, chiến tranh, tham tàn... Lòng con người đâm ra ác độc, ích kỷ... Đó là hỏa ngục. Thiên Chúa thương tình, sai Con Một xuống cứu chữa. Vậy công việc của Chúa Giêsu là nhờ sức mạnh của Thần Khí Ngài xua đuổi ma quỉ, tội ác... ra khỏi vũ trụ này, tái lập lại thiên đàng nguyên thủy cho ta... và phải nói rằng lần này thiên đàng Chúa tái lập sẽ còn đẹp hơn, tốt hơn thiên đàng xưa bội phần. Thế thì, ta còn muốn đi đâu tìm thiên đàng nào khác nữa ? Chẳng lẽ Chúa lại bỏ vũ trụ này, mà đi lập một cái vũ trụ thứ hai cho ta ở ? Đang khi, trên kia, chúng ta đã công nhận với Kinh Thánh rằng : Chúa lập vũ trụ này cho loài người làm nơi ở vĩnh viễn ! Và Chúa sẽ không hề phá hủy vũ trụ này. Vì ta là loài có xác, dù sau này xác ta có trở nên xác thần thiêng (x. 1Cor 15.44), thì vẫn cần phải có một chỗ nào để ở. Chúng ta không phải là Thiên Chúa, không thể ở khắp mọi nơi được.
b/ Xin lặp lại một lý do khác mà chúng ta đã có lần nói: Ta mừng lễ Đức Chúa Giêsu Vua ! Tốt ! Xin hỏi : Hội Thánh tôn xưng Đức Chúa Giêsu là Vua, song làm Vua cái gì ? Thưa : Vua vũ trụ ! Lại hỏi : Ngài làm vua như thế bao lâu thì thôi ? Thưa : Vua mãi đời đời chẳng cùng. Ta phải kết luận sao ? Nếu Ngài làm Vua vũ trụ này đời đời, và loài người chúng ta là dân con trong Nước Ngài, mà nếu khi chết, ta đi lên một thiên đàng nơi cõi trời xa xôi nào khác, thì chẳng lẽ Đức Giêsu làm Vua không dân, làm Vua cái vũ trụ rỗng không này ? Không có ta, Ngài làm Vua ai ? Cai trị trên cái gì ? Vậy, nếu Ngài làm Vua đời đời và cùng ngự trị với Chúa Cha trên vũ trụ này, thì hẳn ta cũng sẽ ở trên vũ trụ này, và thiên đàng của ta đời đời là nơi đây. Vì thế, đoạn trích đọc Kinh Thánh trên kia nói : “Trời đất đổi mới này là Nhà Tạm Chúa ở với loài người, Người sẽ dựng trướng ở với họ mãi mãi, và họ sẽ là dân của Người đời đời”. Mà có Thiên Chúa, ở với Thiên Chúa, thì đó là thiên đàng, chứ còn muốn đi đâu khác nữa ?
c/ Thánh Phêrô, trong một diễn từ cho dân chúng ở Đền thờ Yêrusalem, cũng nói không khác: “Vậy anh em hãy hối cải, hãy hồi đầu trở lại ngõ hầu tội lỗi anh em được tẩy xóa, để làm sao thời buổi thanh nhàn đến được từ nhan Chúa; và Người sẽ sai đến Đức Kitô Người đã tiền định ban cho anh em, tức là Đức Yêsu, Đấng mà hiện trời cao phải đón lấy cho đến thời buổi phục hồi vạn vật…” (Cv 3.19-21). Thời buổi thanh nhàn và thời buổi phục hồi vạn vật là lúc Chúa Kitô đến lại, hay nói đúng hơn, Thiên Chúa sẽ sai Ngài đến, Đấng đã được thiết lập làm Vua-Thiên sai bởi cuộc Phục sinh của Ngài, để khai mạc triều đại chung cuộc của Ngài và đổi mới tất cả tạo thành này nên “Trời mới Đất mới” cho chúng ta ở (xem thêm Rm 8.19tt; 1 Cor 15.24-25). Tất cả đều cho thấy là Chúa đến, Chúa đổi mới cái vũ trụ tạo thành này, và thiết lập Triều đại Ngài trên vũ trụ này.
Chỉ có một điều là cách thức vũ trụ đổi mới và lối sống mới của ta trong trời mới đất mới ấy là như thế nào một cách cụ thể, ta không đoán được ! Làm sao đoán được cái ta chưa hề thấy, tai chưa hề nghe? Chỉ biết rằng : đó phải là vô cùng tuyệt diệu, vô cùng hạnh phúc mà sách Khải huyền nói cách nôm na là : Người lau khô nước mắt của ta, vì không còn phải sợ chết nữa, phiền muộn cũng không còn chút nào, chẳng còn ai kêu gào đói khổ, thiếu thốn, cũng chẳng phải lao nhọc, đổ mồ hôi kiếm bát cơm, có làm gì thì vì vui thú mà làm, làm đến đâu thành công đến đó, hoa quả gấp bội. Nói tóm, tất cả những gì là tội lỗi và sự dữ đều là chuyện quá khứ, qua đi, biến đi hết, không còn bén mảng nơi trời mới đất mới là thiên đàng của ta nữa.
Ngợi khen và tạ ơn Chúa vô cùng ! vì đã tạo dựng chúng con cho một tương lai tốt đẹp như thế !
Cám ơn Chúa Giêsu vô vàn ! vì đã xuống thế lập lại Vương quốc tuyệt vời ấy cho chúng con !
Tích truyện
Đây là câu chuyện thật 100%.
Có một ông công giáo đến hỏi một linh mục rằng :
- Con nghe thấy các cha cứ thúc giục : “Anh em hãy ái mộ những sự trên trời”. Thế mà, nghĩ lại thì các sự trên trời có gì là đáng ái mộ đâu ? Chẳng nghe thấy các cha giảng hay tả cho thấy những sự trên trời bao giờ, chỉ thấy các cha tả hỏa ngục thì nhiều lắm, đầy những cảnh rùng rợn, làm ăn không ngon, ngủ không yên, đi đây đi đó đâu cũng sợ ma, sợ quỉ.
Thế rồi một hôm, con cùng mấy ông bạn - lời ông ta nói tiếp - ngồi với nhau bàn xem các sự trên trời có gì đáng ái mộ, thì có ông nói rằng : hồi nhỏ, đi học kinh bổn (sách phần) có thấy cha sở cho xem cảnh thiên đàng nơi một bức tranh to, ở giữa là một ông cụ già ngồi, râu dài bạc phơ, uy nghi, cao cả, và Cha nói đó là Đức Chúa Cha. Bên cạnh, cũng ngồi trên ngai có một ông trẻ hơn, râu ngắn hơn, đầu đội mũ triều thiên, tay phải cầm phủ việt, tay trái nâng một quả địa cầu to bằng trái banh. Và cha sở bảo : đó là Chúa Giêsu, Ngôi Con. Thế rồi ở giữa hai vị ấy có một con chim bồ câu xoè cánh và tuôn ra những luồng ánh sáng. Cha sở cắt nghĩa : đó là Chúa Thánh Thần, Ngôi Ba. Thấp hơn ngai của ba Đấng, có Đức Mẹ Maria ngồi, bận áo màu xanh, đầu phủ voan trắng rất đẹp ; rồi chung quanh ngai Chúa Ba Ngôi, ở phía thấp nữa, dưới này, là các thánh nam nữ vô vàn vô số, ai cũng mặc áo trắng, tay cầm lá vạn tuế, ngước nhìn lên Chúa Ba Ngôi, miệng luôn luôn cùng với các thiên thần, mà người ta vẽ nhỏ tí, chỉ có đầu và hai cái cánh, mà hát chúc tụng rằng : Thánh ! Thánh ! Thánh ! Thiên Chúa các đạo binh..., trời đất đầy vinh quang Chúa ! Vạn tuế Thiên Chúa ! Alleluia ! Alleluia ! Đó, chúng con thấy như thế, đời đời mà cứ ngồi như thế mà ca ngợi Thiên Chúa… thì thiên đàng chẳng có gì hấp dẫn, làm sao chúng con ái mộ những sự trên trời được.
Anh chị em có biết vị linh mục ấy trả lời sao không ? Đại khái : đó là hình ảnh vẽ ra để dạy con nít, thế mà ngày nay chúng ta đã trưởng thành mà còn tưởng tượng thiên đàng là như vậy, thì cái đạo của anh em là cái đạo ấu trĩ quá ! Thiên đàng theo kiểu tranh vẽ như thế thì thật chẳng ai ham. Buồn lắm ! Kinh Thánh cho biết thiên đàng không phải như thế ! Thiên đàng là một cuộc sống : sống vui, sống hoạt động, sống yêu thương, sống hạnh phúc, giống như cuộc sinh hoạt của ta ở trần gian, song vượt trổi muôn trùng, tuyệt vời vô cùng, vì được tham dự vào chính sự sống của Thiên Chúa, Thiên Chúa sống hạnh phúc, vinh quang, tuyệt diệu thế nào thì ta cũng được chung phần mà sống như vậy!
Chúng ta hôm nay, sau khi học hỏi về vương quốc Thiên Chúa, ta có thể thêm vào đó bao nhiêu điều tốt đẹp nữa !
[Hãy hát một bài tạ ơn Chúa thay kinh đền tạ].
Links:
[1] https://www.thanhlinh.net/node/6597