LÊN NÚI
“Chúa Giêsu lên núi và gọi những kẻ Ngài muốn gọi”.
Kính thưa Anh Chị em,
“Chúa Giêsu lên núi”, chi tiết này mang một giá trị biểu tượng tuyệt vời đến bất ngờ; Marcô đã mở đầu Tin Mừng hôm nay như thế. Trên núi đó, Ngài đã đem theo “những kẻ Ngài muốn gọi, để họ ở với Ngài”, trao cho họ sứ vụ rao giảng và trừ quỷ; sau đó, Ngài gọi tên họ. Thế nhưng, việc trao sứ vụ và việc gọi tên chỉ được thực hiện sau khi Thầy và trò ‘lên núi’. Vậy tại sao Chúa Giêsu chỉ làm điều đó khi các môn đệ đã ở bên Ngài trên núi? Một câu hỏi thật thú vị!
Trong cuộc đời Chúa Giêsu, mọi việc Ngài làm đều mang một ý nghĩa; vì thế, hành động đem môn đệ ‘lên núi’ cũng mang một ý nghĩa sâu sắc. Ngọn núi là biểu tượng cho cuộc hành trình của người môn đệ tiến về phía Thiên Chúa, điểm đến của đời họ; đó là một dấu hiệu cho thấy người môn đệ đang mỗi ngày tiến về phía Người; và núi cũng tiết lộ rằng, người môn đệ chỉ được gọi tên, được trang bị để lên đường thi hành sứ vụ chỉ sau khi lần đầu tiên họ ‘lên núi’ gặp Người.
‘Ngọn núi’ người môn đệ được mời gọi đi lên trước hết là cầu nguyện. Hàng ngày, họ phải ‘lên núi’ để gặp Thiên Chúa của mình trong cầu nguyện; họ tìm kiếm Người cách bền bỉ, mật thiết và thâm sâu. Chúa Giêsu kêu gọi chúng ta đến với chính Ngài, đến nơi mà Ngài đang chờ đợi để mỗi người được ở một mình với Ngài, cùng Ngài đắm chìm trong sự hiện diện vinh quang của Chúa Cha. Trừ khi chúng ta ‘lên núi’ với Chúa, chúng ta sẽ không bao giờ trang bị đủ cho mình để hoàn thành sứ vụ; chúng ta sẽ không chuẩn bị đầy đủ để có thể mang tình yêu và lòng thương xót của Ngài đến với một thế giới đang cần. ‘Lên núi’ không chỉ với thân xác, lời cầu, nhưng còn phải ‘lên núi’ cả trong tư tưởng và tâm hồn; Người môn đệ Chúa phải luôn hướng thượng, nghĩ cao hơn và hành động vượt trội chứ không chỉ tầm thường và bé nhỏ.
Tiếp đến, Tin Mừng hôm nay nói đến tên mười hai tông đồ. Không ai biết điều này có liên quan đến việc Thầy trò ‘lên núi’ hay không, nhưng một điều thú vị là, ngay sau trình thuật ‘lên núi’, Marcô liệt kê danh tánh của mười hai vị; điều này cũng mang một ý nghĩa đặc biệt. Trong mọi đấng bậc, ‘Chúa Giêsu gọi tôi’; Ngài gọi mỗi người bằng tên; không phải ngẫu nhiên mà Ngài chọn tôi cộng tác với Ngài. Ngài biết tôi; Ngài hiểu tôi hơn tôi biết bản thân mình; và vì tình yêu, Ngài mời gọi tôi, để tôi ở bên Ngài. Khi gọi tôi bằng tên, Chúa Giêsu đã chạm đến nơi sâu thẳm của trái tim tôi, tâm hồn tôi; Ngài đào sâu vào những vực thẳm linh hồn tôi, Ngài biết tôi là ai, tôi thế nào; và không lạ lẫm gì với tâm tưởng và con người tôi. Khi gọi tôi bằng tên, Ngài gọi tôi chỉ vì xót thương, bất chấp tôi bất xứng đến mức nào, kể cả đến mức ‘Giuđa Iscariot’; bởi lẽ, Ngài luôn hy vọng, vì Ngài là một Thiên Chúa nhân từ và xót thương; thư Do Thái hôm nay thổ lộ, “Ta dung thứ các điều gian ác của chúng, và không còn nhớ đến tội lỗi của chúng nữa”.
Napoléon Bonaparte, vị tướng tài của thế giới, từng tiến hành nhiều cuộc viễn chinh quân sự bằng đường biển. Lần tiến quân chinh phục Ai Cập, sau nhiều tuần vượt biển, đoàn quân của ông đã đổ bộ tại một chân núi; lập tức, ông buộc mọi người tiến lên đỉnh. Một buổi sáng, từ trên núi, ông cho họ nhìn xuống các xà lan, tàu thuyền lớn nhỏ của mình bên dưới; đó cũng là lúc ông đã ra lệnh đốt cháy tất cả chúng trước sự chứng kiến của họ. Thông điệp ông muốn gửi đến cho đoàn quân là phải quyết thắng, không còn con đường nào khác. Đoạn, ông gọi tên các vị chỉ huy và một số binh lính, từng người một; bằng cách này, ông đã truyền cảm hứng cho họ khi ông hỏi han gia đình, gốc gác, chiến tích mà người ấy đã có được; bởi lẽ, ông đã nghiên cứu về lý lịch của từng người trước đó. Ông đã chiến thắng! Napoléon quả là một thiên tài quân sự bẩm sinh.
Anh Chị em,
Không như Napoléon với khôn ngoan thế gian của một nhà chiến lược, Chúa Giêsu mời chúng ta ‘lên núi’ trong yêu thương để gặp gỡ Chúa Cha mỗi ngày; Ngài không cưỡng bức nhưng ‘làm gương’, vì Ngài biết việc ‘lên núi’ là sống còn của hồn tông đồ. Ngài gọi tên mỗi người mà không cần hỏi ai trước; Ngài gọi tôi với tất cả những gì tôi là; Ngài không đòi hỏi, cũng không đợi tôi tốt hơn. Không! Ngài gọi tên tôi từng ngày để tôi liên kết với Ngài, ở với Ngài; từ đó, truyền cho tôi tình yêu, sinh lực và sức sống, ngõ hầu tôi ra đi làm chứng cho ngài cách tự do và tự nguyện.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa đã tín nhiệm con; đã gọi con ‘lên núi’ từng ngày, từng giây phút dù con bất xứng yếu hèn để con được ở với Ngài. Xin cho con không ngừng ‘lên núi’ để múc lấy sức sống thần linh từ Ngài, hầu con sẵn sàng ‘xuống núi’ làm chứng cho Tin Mừng”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
*****************
SỰ MẤT TRÍ ĐÁNG AO ƯỚC
“Họ nói, ‘Người đã mất trí’”.
Kính thưa Anh Chị em,
Không thể tin được, một số người thân của Chúa Giêsu coi Ngài như người ‘mất trí’. Vậy mà chi tiết ngộ nghĩnh này lại bất ngờ tiết lộ hành trình đức tin của chúng ta; trên hành trình đó, vì Chúa Giêsu, chúng ta cũng có thể bị người khác coi là mất trí, một ‘sự mất trí đáng ao ước’.
Chúng ta bắt đầu với tiền đề hiển nhiên rằng, Chúa Giêsu hoàn hảo về mọi mặt. Ngài là sự khôn ngoan của Chúa Cha, Ngài là Thiên Chúa; là “Đấng Kitô xuất hiện như vị Thượng tế của mọi tốt lành tương lai”, thư Do Thái hôm nay xác quyết. Mọi điều Chúa Giêsu nói, mọi việc Ngài làm đều bày tỏ tình yêu hoàn hảo của Ba Ngôi Chí Thánh. Ngài sống cho người khác, vì người khác; với Ngài, không gì quan trọng hơn việc chu toàn thánh ý cứu độ của Chúa Cha và cứu rỗi các linh hồn; Ngài nuôi dưỡng những ai Chúa Cha trao cho Ngài bằng tình yêu và chân lý đến nỗi Ngài đã bỏ mặc việc lo cho chính mình. Ngài đã quá say mê Thiên Chúa và say mê con người. Thái độ hy sinh quên mình này đã thấm nhuần từng giây phút trong cuộc đời trần thế của Ngài mà đỉnh cao là sự hiến dâng trọn vẹn mạng sống trên thập giá. Đúng, dựa trên lý luận và khôn ngoan của loài người, Ngài đã ‘mất trí’.
Đáp lại lời rao giảng của Chúa Giêsu là gì? Tất nhiên, một số người đã chăm chú lắng nghe Ngài với niềm tin và thán phục; họ ngạc nhiên về lời nói và hành động của Ngài; họ có thể nhận ra thần tính toả sáng của Ngài và biết rằng, Ngài là Con Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ thế giới. Vậy mà Tin Mừng hôm nay còn cho thấy một số khác, trong đó có cả thân nhân của Ngài; họ cho rằng, Ngài ‘mất trí’. Thú vị thay! Đây chính là hành trình đức tin của chúng ta, hành trình của một cuộc sống hiến dâng cho Thiên Chúa và tha nhân đến nỗi ‘được’ thế gian coi là ‘mất trí’, một ‘sự mất trí đáng ao ước’.
Nếu ‘mất trí’ được nói về Chúa Giêsu trong sự hoàn hảo của Ngài, thì điều này cũng sẽ được nói về chúng ta nếu chúng ta trở nên giống Ngài. Việc chúng ta đi theo Chúa Giêsu, thực hiện ý muốn thiêng liêng của Ngài trong cuộc sống không phải lúc nào cũng sẽ được người khác chấp nhận. Chẳng hạn, những hành động nhân từ và thương xót đối với những người kém may mắn, cách chung, được mọi người coi là tốt và đạo đức; thế nhưng, nhiều điều chúng ta được tình yêu và lòng thương xót Chúa thúc giục ‘nói và làm’ lại dẫn đến sự chỉ trích của người khác, ngay cả những người trong gia đình. Khi điều này xảy ra, chúng ta không nên ngạc nhiên, tổn thương hoặc cay đắng; ngược lại, hãy bình tĩnh, khoan dung và hiền lành; đừng trở nên tức giận hoặc bất bình. Đúng hơn, hãy vui mừng khi thấy mình đang dõi theo chân Chúa Giêsu và nhớ lại những phán đoán sai lầm những người khác dành cho Ngài; họ còn gọi Ngài là ‘mất trí’, phương chi là chúng ta; hãy coi đó là một ‘sự mất trí đáng ao ước’ và không để người khác ngăn cản việc chúng ta làm theo ý muốn của Thiên Chúa và nên giống Ngài.
Ngày 04 tháng 5 năm 1897, nữ công tước Sophie Charlotte Alenjon đang chủ trì một vũ hội từ thiện ở Paris thì hội trường bốc cháy. Ngọn lửa lan đến những đồ trang trí bằng giấy, vải và những bức tường mỏng manh; chỉ trong vài giây, nơi đây đã trở thành một địa ngục. Trước sự hoảng loạn kinh hoàng diễn ra sau đó, nhiều phụ nữ và trẻ em bị giẫm đạp khi chạy ra ngoài, đang khi các công nhân từ một công trường gần đó lao vào lửa để đưa những người phụ nữ bị mắc kẹt. Một số nhân viên cứu hộ đã tiếp cận nữ công tước, người vẫn bình tĩnh ngồi ở bục chủ toạ; họ giục giã cô đi ra, cô cự tuyệt; nhiều người bảo cô mất trí. Nữ công tước nói, “Vì tước hiệu của tôi, tôi là người đầu tiên vào đây; tôi sẽ là người cuối cùng rời khỏi đây”. Từ chối lời đề nghị giúp đỡ, Sophie Charlotte ở lại và bị thiêu sống cùng với hơn 120 người khác; người gác cổng nói, “Ôi, một ‘sự mất trí đáng ao ước!’.
Anh Chị em,
Hôm nay, hãy suy cứu về bất cứ cách thức nào mà chúng ta có thể trải nghiệm điều tương tự những gì Chúa Giêsu đã trải nghiệm, đã làm, đã đón nhận; hãy suy nghĩ ứng xử quý tộc của nữ công tước Sophie Charlotte; ngẫm xem cách thức mà lòng trung thành của chúng ta đối với Thiên Chúa và sứ mệnh của Người có thể khiến người khác nói ra, nói vào lời này, lời kia hoặc những suy nghĩ chỉ trích của họ. Đừng để mình phải sốc hoặc đắng cay khi điều này xảy ra; thay vào đó, hãy biết, những điều ấy không gì khác hơn là bắt chước cuộc đời Chúa Giêsu và cầu mong cho mình có được một ‘sự mất trí đáng ao ước’. Chúa Giêsu đang chờ đợi, chúng ta hãy gạt bỏ một bên sự khôn ngoan, kể cả sự cao thượng nhân loại để thật sự say mê Thiên Chúa và say mê các linh hồn như Ngài.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, Chúa đã bị người khác hiểu lầm và chỉ trích; Chúa đã bị xuyên tạc và đánh giá ngay cả bởi những người thân. Xin giúp con luôn chấp nhận sự bắt bớ và phán xét bất công của anh em con, xin giúp con luôn tìm kiếm Chúa và ý muốn của Chúa trong mọi việc, bất chấp mọi ý kiến sai lầm của người khác; bởi lẽ, con cũng muốn có một ‘sự mất trí đáng ao ước’ vì danh Chúa”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)