ĐƯỢC GỌI ĐỂ NÊN THÁNH, ĐƯỢC GỌI ĐỂ THUỘC VỀ
“Tôi chấp nhận mất hết, và coi tất cả như rác rưởi,
Để được Đức Kitô, được kết hiệp với Người”.
Kính thưa Anh Chị em,
Câu tung hô Tin Mừng trích thư Philipphê hôm nay là một lời giải thích cho chủ đề của phụng vụ Lời Chúa chúng ta vừa đọc, ‘Được gọi để nên thánh; được gọi để thuộc về’. Ông Gióp nói, Thiên Chúa tuyệt vời, đừng ai so bì với Người; còn những ai theo Chúa Giêsu, thì Tin Mừng cho biết, họ không thể chần chờ, chẳng thể do dự, vì “Ai đã tra tay cầm cày mà ngoái lại đàng sau thì không xứng đáng với Nước Thiên Chúa”; Chúa Giêsu còn nói thêm, “Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết”.
Trong bài đọc thứ nhất, ông Gióp hết lời khen lao Thiên Chúa, rằng, Người là vô địch, đừng ai hơn thua với Người; phàm nhân không là gì trước mặt Người; Người quyền phép vô song, thượng trí vô cùng; Người tuyệt vời, nào ai địch nổi. Gióp nói, “Chúa xê dịch các núi đồi”; “Chúa khiến địa cầu chuyển động mà nó không hay”; “Chúa truyền khiến mặt trời, thì nó không mọc lên, và Người phong niêm các ngôi sao tinh tú”; “Chúa trải các tầng trời và bước đi trên sóng biển; Chúa tác tạo những điều trọng đại, mầu nhiệm và kỳ diệu không xiết kể”. Những lời của Gióp dành cho các bạn ông vốn đang thắc mắc tại sao Gióp mê Thiên Chúa như điếu đổ đến thế; trả lời như vậy, khác nào Gióp muốn nói với họ rằng, Gióp thuộc về Thiên Chúa, ông ‘được gọi để nên thánh; được gọi để thuộc về’ Người.
Thế nhưng, Gióp ‘được gọi để nên thánh; được gọi để thuộc về’ Đấng đã trả lại cho ông tất cả những gì ông bị lột sạch có lẽ là điều không đến nỗi khó. Với Tin Mừng hôm nay, Đấng là Thiên Chúa đó phải chăng hoàn toàn khác? Luca nói đến một Giêsu còn thua cả chim trời, thua cả cáo chồn, khi không có một chỗ tựa đầu; một Giêsu sinh ngoài đồng, sống ngoài đường, chết ngoài đồi và chôn ngoài núi; một Giêsu tựa đầu vào thập giá, cùng lúc tựa đầu vào thánh ý Cha và Đấng ấy cũng là Đấng mà chúng ta đang ‘được gọi để nên thánh; được gọi để thuộc về’ thì quả là một điều không dễ.
Đi theo ai, trước hết phải biết người đó là ai; và người ta chỉ đi theo ai mà họ tôn làm thần tượng; cũng như chỉ đi theo ai vốn có thể đem lại cho họ hạnh phúc và niềm vui. Nhưng, với người Kitô hữu, hạnh phúc thực sự là gì? Hạnh phúc chính là sự thánh thiện, hạnh phúc chính là Chúa Giêsu; chính Ngài và sự thánh thiện nơi Ngài là cách duy nhất để mỗi người hoàn thiện viên mãn cuộc đời mình. Ngoài sự thánh thiện nơi Chúa Giêsu, không gì có thể thay thế để con người có thể thoả mãn sự khao khát sâu xa mà nó cảm nhận trong trái tim mình. Ở đây, chúng ta hiểu được câu nói của Augustinô, “Trái tim con khắc khoải mãi cho đến khi được yên nghỉ trong Chúa”. Và như vậy, việc đi theo Chúa Giêsu, hay việc sẵn sàng đáp lại lời mời của Ngài chỉ là hậu kết tất yếu của việc hiểu biết Ngài. Nhiều lúc, chúng ta cảm thấy lòng mình bồn chồn, do dự, chần chờ trong việc đi theo Ngài, vì lẽ, chúng ta chưa hiểu được Đấng chúng ta chọn để đi theo là ai; cách nào đó, chúng ta tin vu vơ; chúng ta chưa xác tín đủ, chỉ có Ngài và sự thánh thiện nơi Ngài mới có thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn mình.
Vậy nên thánh là gì? Nên thánh là nên như Chúa Giêsu, thương xót như Chúa Giêsu, ôm lấy thánh giá Chúa Giêsu để ôm lấy thánh giá đời mình, đón nhận mọi đau khổ bằng tình yêu như Ngài; đánh đổi những gì tạm bợ trần gian để chọn lấy kho báu thiên đàng, là sự sống đời đời vốn chỉ có nơi Ngài. Một khi hiểu được căn tính của việc nên thánh, chúng ta sẽ khao khát Thiên Chúa đến cùng. Và bấy giờ, không thể chần chờ, chẳng thể do dự, chúng ta dễ dàng coi mọi sự trần thế như rác rưởi; vì lẽ, chúng ta ‘được gọi để nên thánh; được gọi để thuộc về’ một Đấng cao hơn, siêu việt hơn, giàu có hơn.
Như thế, thật quan trọng để có một quyết định ban đầu, đó là lựa chọn dấn thân vào “con đường không quay trở lại”, con đường có tên ‘được gọi để nên thánh; được gọi để thuộc về’; bấy giờ, những lời này thật dễ hiểu, “Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết”. Những gì còn lại sẽ là cầu xin, cam kết và tìm kiếm; tìm kiếm một cuộc sống thánh thiện và nỗ lực để nên giống Chúa Giêsu mỗi ngày nhờ ân sủng Thánh Thần của Ngài. Thánh Vịnh đáp ca hôm nay là một lời cầu nguyện thật ý tứ, “Lạy Chúa, nguyện cho lời kinh vọng tới Ngài”; “Lạy Chúa, con kêu lên Chúa mọi ngày, và con giang tay hướng về phía Chúa”.
Một cậu bé kia, sinh ra trong một gia đình đạo đức, giàu có, nhưng mới 6 tuổi đã mồ côi cha lẫn mẹ. Ông bà ngoại cưng chiều, cậu bé hư hỏng; lớn lên, nhập ngũ, sĩ quan 18 tuổi này càng truỵ lạc, “Con cứ xa Chúa và càng ngày càng xa; sự sống của con bắt đầu trở nên sự chết”. 24 tuổi, anh rời quân ngũ và chinh phục Maroc; nào ngờ, Maroc chinh phục anh. Trở về Paris, đến một nhà thờ, Chúa Giêsu đã khuất phục anh. Cuộc đời còn lại của anh đã dành trọn vẹn cho Ngài, anh là cha của các ơn gọi tiểu đệ, tiểu muội. Ngày nay, tại nhà thờ St. Augustin, bên trái, người ta còn giữ hình ảnh nơi chính anh quỳ gối xưng tội và được ơn hoán cải. Đó là chân phước Charles de Foucauld, người sắp được phong thánh. Quả anh đã ‘được gọi để nên thánh, được gọi để thuộc về’ Đấng yêu thương anh.
Anh Chị em,
Như Gióp, như Phaolô, như Foucauld… dù ở đấng bậc nào, chúng ta cũng đang ‘được gọi để nên thánh, được gọi để thuộc về’, chúng ta có dám coi mọi sự như rác rưởi để mê Chúa Giêsu như Phaolô như Foucauld không? Để được vậy, mỗi ngày, hãy cầu xin cho được ‘dám đứng lên và đi tới’.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin thiêu đốt những gì bợn nhơ nơi tâm trí con; xin cất khỏi con mọi chướng ngại, hầu con có thể đáp lại lời mời gọi của Chúa, con ‘được gọi để nên thánh, được gọi để thuộc về’ Ngài”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
TẼN TÒ VỚI THỤC NỮ VÙNG QUÊ ALENÇON
Kính thưa Anh Chị em,
Têrêxa là một đứa trẻ hay khóc, mỏng manh như sành sứ, dễ mũi lòng nhưng cũng dễ hài lòng. Một cái nhíu mày hay một cái lườm nguýt của cha sẽ khiến Têrêxa khóc; một bông hoa đẹp hay một lời tử tế sẽ khiến Têrêxa nở một nụ cười rạng rỡ. Têrêxa lớn lên trong một ngôi nhà không có anh em trai; người cha, người chú cùng các linh mục mà Têrêxa quý như kim cương, và sẽ dành cả đời để cầu nguyện cho họ cùng các linh mục khác trên hoàn cầu. Song thân được phong thánh năm 2015, là đôi vợ chồng duy nhất được nâng lên bàn thờ. Têrêxa và 4 chị gái là những nữ tu; án chân phước và phong thánh cho chị Léonie được mở năm 2015. Nhà ông bà Louis - Zélie Martin đắm chìm trong các mầu nhiệm của Chúa, những lời cầu nguyện, các thánh, các bí tích và Giáo Hội. Ở tuổi 15, Têrêxa vào nhà Kín, có tên “Hài Đồng Giêsu”; sau đó, được phép nhận thêm tên thứ hai “Khuôn Mặt Thánh”. Một khi cánh cửa tu viện đóng kín sau lưng Têrêxa, nó sẽ không bao giờ mở lại cho Chị; cuộc đời ngắn ngủi của Têrêxa kết thúc ở đó, chỉ 9 năm sau.
Hôm nay, mừng kính Chị thánh, đọc lại một ít tài liệu quý và “Một Tâm Hồn”, chúng ta biết thêm nhiều điều thú vị nơi tâm hồn bé nhỏ này. Nhiều lúc, chúng ta cảm thấy tẽn tò với thục nữ vùng quê Alençon này, một tâm hồn nhỏ nhưng nhân cách và bản lãnh không nhỏ chút nào; thú vị ở chỗ, đôi khi, chúng ta gặp thấy mình nơi người thôn nữ nhỏ nhắn ấy. Têrêxa không chỉ khiêm tốn, đơn sơ, phó thác nhưng còn là một nữ tu tham vọng, can đảm, thông minh, tự tôn, nghệ sĩ, lãng mạn, hài hước và cả bướng bỉnh.
Là một con người đầy tham vọng, Têrêxa ước có thể bay đến gần mặt trời chói lọi Ba Ngôi; nhưng cũng nhún nhường, Chị ví mình như một sinh vật nhỏ bé nhưng mang trong mình móng vuốt của đại bàng thần thánh. Không chỉ muốn làm thánh, Têrêxa ước nên thánh lớn, “Em muốn yêu Ngài, không chỉ yêu bình thường mà yêu như các thánh, dám làm những chuyện ngông cuồng cho Ngài”; “Ôi Giêsu, con xin ơn bình an và yêu mến vô bờ. Xin cho con được tử đạo trong lòng hay nơi thân xác; tốt hơn, tử đạo cả hai”.
Như một nghệ sĩ lãng mạn, Têrêxa thả hồn rong ruổi theo Đấng Tình Quân; nhưng không chỉ cho mình, trái tim Têrêxa còn ôm ấp bao linh hồn khác, “Khi một tâm hồn để mình bị cuốn hút bởi những làn hương say đắm của Ngài, nó không chạy một mình; tất cả những người nó yêu đều được cuốn theo, không cưỡng lại, không ép buộc; vì tự nhiên, nó cuốn hút về Ngài. Thế thôi!”.
Như chú bọ ngựa kênh kiệu vênh váo, Têrêxa ví von sánh mình với cây cọ ba xu để Chúa làm nên những kiệt tác vĩ đại chứ không chịu là những tác phẩm xoàng xĩnh. Một cái gì đó vừa khiêm tốn vừa tự phụ, “Phần cây cọ, nó đâu có thể tự hào về một kiệt tác là do nó; nhưng nó biết, người nghệ sĩ không bối rối mà còn bỡn cợt với những khó khăn; và đôi khi, cần có những dụng cụ yếu đuối và bất toàn như nó”.
Là một thục nữ thông minh và hài hước, Têrêxa cũng lắm tưởng tượng, “Archimède cần một điểm tựa ở ngoài trái đất để bẩy nó lên, ông không tìm ra; các thánh thì khác, Đấng Toàn Năng đã cho các ngài một điểm tựa là chính mình Người. Đòn bẩy là những lời cầu nguyện bốc cháy yêu thương, cầu nguyện là cách thức các thánh nâng vũ trụ lên và nâng cho tới tận thế; ‘các thánh tương lai’ cũng sẽ nâng”. Cách nào đó, tham vọng làm thánh của Têrêxa cũng bị lộ ra khi Chị nói đến các thánh mai ngày.
Ôi, một tâm hồn quảng đại với những lý sự thơ ngây dễ thương, “Giả như Chúa không thấy việc lành con làm, con chẳng buồn. Con yêu Chúa hết lòng, đến nỗi con ao ước có thể lấy tình yêu và những hy sinh nhỏ bé đó để làm đẹp lòng Chúa, cho dù Người không biết đó là của con. Nếu biết và thấy những cái đó, thì dường như Chúa buộc phải ân thưởng cho con; con không muốn phiền Chúa như thế”. Thật đáng yêu!
Một tâm hồn phó thác nhưng lại có những biện minh đơn sơ đến lạ lùng, “Con có nhiều yếu đuối, con không bao giờ ngạc nhiên; con tự nhủ, ‘Ôi, tôi vẫn đứng ở chỗ cũ!’. Nhưng con nói thế với một tâm hồn bình thản hết sức mà không chút phiền não. Cảm thấy mình yếu đuối và bé nhỏ thì êm ái biết bao!”. Yếu đuối, bé nhỏ mà lại êm ái và chắc chắn, Chúa thích như vậy. Thế nhưng, Têrêxa thổ lộ, “Con hy sinh nhiều trong những điều nhỏ mọn”, “Con không nản chí vì những lỗi lầm của mình, vì trẻ con thường ngã luôn, nhưng vì chúng bé quá, nên không thấy đau mấy”.
Và như thế, Têrêxa chọn cho mình con đường nhỏ bé để nên thánh, cũng là con đường ngắn nhất, “Ôi Giêsu của con, con yêu Chúa, con yêu Hội Thánh, Mẹ của con; giữa lòng Hội Thánh, con sẽ là tình yêu. Các vị đại thánh đã làm việc để Chúa hiển vinh; còn con, chỉ là một tâm hồn bé nhỏ, con làm việc để Chúa vui lòng; và con rất sung sướng được chịu những đau khổ lớn lao nhất, khi điều đó có thể làm cho Chúa mỉm cười; dù chỉ mỉm cười một lần cũng được”.
Khi người chị là Céline vào tu viện năm 1894, Céline được phép mang theo máy ảnh. Những bức ảnh về Têrêxa của Céline là một trong những bức ảnh đầu tiên được chụp về một vị thánh, đó là những bức ảnh và những bài viết về những chiều sâu bí mật được che giấu sau bốn bức tường của tu viện. Têrêxa được phong thánh năm 1925, được Thánh Gioan Phaolô II phong là Tiến sĩ thứ ba của Giáo Hội năm 1997, là Tiến sĩ trẻ nhất cho đến nay; và có lẽ là người trẻ nhất mà Giáo Hội từng công nhận.
Anh Chị em,
Như Têrêxa, hôm nay, mỗi chúng ta cũng được mời gọi nên thánh trong đời thường của đấng bậc mình: làm những việc nhỏ với trái tim lớn. Chúng ta cũng phải tham vọng được bay lên chiêm ngắm ‘Mặt Trời’, bẩy thế giới tục luỵ lên bằng cầu nguyện; và với móng vuốt đại bàng thần thánh, chống lại tội lỗi và sự dữ.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xưa, trong cánh cổng nhà kín Lisieux, thế giới đối với Têrêxa thật lớn lao, nhưng Chị đã có một trái tim đủ lớn như nó; với con, nay thế giới chỉ nhỏ như cái làng, thì xem ra, tim con cũng teo lại. Xin cho con một trái tim lớn như trái tim của Chị thánh, để có thể cùng nhịp yêu mến như trái tim Giêsu”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)