Nhảy đến nội dung

Những bài chia sẻ về cuộc sống

CƠM – RƯỢU – ĐI

Cuộc đời là một hành trình dài, nơi mỗi bước đi đều cần sự đồng hành và sẻ chia. Có những điều tưởng chừng giản đơn như một bữa cơm, một ly rượu, hay một chặng đường, nhưng chính những khoảnh khắc ấy lại định hình ý nghĩa sâu sắc của lẽ sống. Cơm phải ăn với người tâm đầu ý hợp, rượu phải uống với bạn hiền tri kỷ, và cuộc đời nhất định phải đi với người đồng cam cộng khổ. Đây không chỉ là những triết lý sống, mà còn là kim chỉ nam để ta tìm thấy giá trị thật sự trong sự kết nối giữa con người với con người.

Một bữa cơm ngon không chỉ nằm ở hương vị của món ăn, mà còn ở những câu chuyện được sẻ chia quanh mâm cơm. Người tâm đầu ý hợp là người hiểu ta, đồng điệu với những suy nghĩ, cảm xúc, và cả những trăn trở sâu kín nhất. Họ là những người mà khi ngồi cùng, ta không cần phải che giấu bản thân, không cần phải đeo lên những lớp mặt nạ xã giao. Một câu nói của họ có thể khiến ta cười vui, một ánh mắt có thể xoa dịu những muộn phiền.

Ăn cơm với người tâm đầu ý hợp, ta cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, sự chân thành của tình bạn, hay sự thấu hiểu của tình yêu. Đó là khi ta không chỉ nuôi dưỡng cơ thể mà còn nuôi dưỡng tâm hồn. Một bữa cơm như thế không cần phải cao lương mỹ vị, chỉ cần có sự đồng điệu, dù là bát cơm trắng với đĩa rau luộc, cũng đủ khiến ta cảm thấy đời đáng sống.

Rượu, thứ quà tặng của đất trời, chỉ thực sự trở nên ý nghĩa khi được nâng ly cùng bạn hiền tri kỷ. Bạn hiền không chỉ là người cùng ta uống rượu, mà còn là người cùng ta chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, những thành công và cả những thất bại. Tri kỷ là người hiểu rõ từng ngón tay run rẩy khi ta nâng ly, từng ánh mắt mờ đi bởi men say hay bởi những tâm sự chất chứa.

Uống rượu với bạn hiền tri kỷ là một nghi thức thiêng liêng của tình bạn. Đó là khi ta không sợ bị phán xét, không ngại bộc lộ những góc khuất trong lòng. Một ly rượu đắng có thể trở thành ngọt ngào khi được uống cùng người thấu hiểu. Một câu chuyện cũ, một ước mơ chưa thành, hay một nỗi đau tưởng chừng đã quên, đều có thể được mang ra, kể lại, và rồi tan biến trong men rượu và sự sẻ chia. Bạn hiền tri kỷ không chỉ là người cùng ta say, mà còn là người giúp ta tỉnh dậy, vững vàng hơn để tiếp tục hành trình.

Cuộc đời là một con đường dài, có lúc bằng phẳng, có lúc gập ghềnh. Để đi hết con đường ấy, ta cần một người bạn đồng hành – người sẵn sàng đồng cam cộng khổ. Đó là người không rời bỏ ta khi giông bão ập đến, không quay lưng khi ta rơi vào khó khăn. Họ là người nắm tay ta vượt qua những ngày tăm tối, cùng ta chia sẻ những giọt mồ hôi và cả những nụ cười chiến thắng.

Người đồng cam cộng khổ không chỉ là người ở bên ta trong những lúc khốn khó, mà còn là người cùng ta xây dựng những giấc mơ, cùng ta vun đắp những hy vọng. Họ là người mà ta có thể tin cậy, dựa vào, và cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ. Sự đồng hành của họ không chỉ giúp ta vượt qua thử thách, mà còn làm cho mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn. Có họ, ta không còn cô đơn trên hành trình, bởi mỗi bước đi đều được tiếp thêm sức mạnh từ sự gắn kết và tình yêu thương.

Cơm ngon nhờ người tâm đầu ý hợp, rượu say nhờ bạn hiền tri kỷ, và cuộc đời đáng sống nhờ người đồng cam cộng khổ. Tất cả đều xoay quanh một chân lý: lẽ sống không nằm ở những gì ta sở hữu, mà ở những mối quan hệ ta xây dựng. Con người sinh ra để kết nối, để sẻ chia, và để cùng nhau tạo nên những giá trị vượt xa những điều vật chất.

Hãy trân trọng những người mà ta có thể cùng ăn một bữa cơm đạm bạc nhưng ấm áp, cùng nâng một ly rượu đầy tâm sự, và cùng bước đi trên con đường đời dù gập ghềnh hay bằng phẳng. Họ là những viên ngọc quý, là ánh sáng soi đường, và là lý do để ta sống một cuộc đời trọn vẹn. Lẽ sống, suy cho cùng, là biết tìm đúng người để đồng hành, để yêu thương, và để cùng nhau viết nên những câu chuyện đẹp của cuộc đời.

Lm. Anmai, CSsR

+++++++

HÀNH TRÌNH YÊU LẤY CHÍNH MÌNH

Tôi ngồi đây, giữa một chiều tà dịu dàng, gió lùa qua kẽ lá, mang theo hương thơm của đất trời. Lòng tôi nhẹ nhàng như cánh chim vừa được thả khỏi lồng, tự do và đầy sức sống. Tôi đã đi qua những ngày giông bão, những đêm dài trăn trở, để rồi hôm nay, tôi học cách yêu lấy chính mình, trân trọng từng nhịp thở, từng khoảnh khắc tôi còn được sống.

Có những ngày, tôi từng nghĩ rằng hạnh phúc là điều phải chờ đợi, phải nắm lấy từ tay một ai đó. Tôi từng chạy theo những bóng hình, những lời hứa, để rồi nhận ra rằng đôi khi, chính mình mới là người duy nhất luôn ở đó, không rời bỏ. Tôi học cách buông tay những điều không đáng – những mối quan hệ độc hại, những nỗi đau tự mình vẽ nên, những kỳ vọng không thực tế. Buông tay không phải là từ bỏ, mà là giải thoát. Là để đôi tay mình được tự do ôm lấy những điều xứng đáng hơn, kể cả khi đó chỉ là chính bản thân tôi.

Khổ đau, ai chẳng từng trải qua? Có những vết thương sâu hoắm, tưởng chừng không bao giờ lành. Nhưng tôi đã chọn im lặng, không phải để che giấu, mà để lắng nghe. Trong tĩnh lặng, tôi nghe được tiếng lòng mình, nghe được những điều tôi thực sự cần. Tôi học cách vượt qua, không bằng cách gào thét hay đổ lỗi, mà bằng sự kiên nhẫn và lòng bao dung dành cho chính mình. Mỗi vết sẹo là một câu chuyện, và tôi tự hào vì đã đủ mạnh mẽ để bước tiếp.

Bằng lòng với cuộc sống hôm nay là bài học khó khăn nhất, nhưng cũng đẹp đẽ nhất. Tôi không còn so sánh mình với bất kỳ ai, không còn chạy theo những giấc mơ viển vông của người khác. Tôi tìm niềm vui trong những điều giản dị: một bữa ăn ngon tự tay chuẩn bị, một chuyến đi đến nơi mà lòng mình mách bảo, hay chỉ đơn giản là ngồi ngắm hoàng hôn, cảm nhận từng tia nắng cuối ngày tan trên da thịt. Cuộc sống không cần phải hoàn hảo để đáng sống. Nó chỉ cần đủ chân thật, đủ để tôi thấy mình thuộc về.

Tôi đã thôi chờ đợi một bàn tay nắm lấy tay mình. Không phải vì tôi không tin vào tình yêu, mà vì tôi đã học cách tự giữ ấm trái tim mình. Mỗi buổi sáng, tôi điểm phấn, tô son, không phải để ai ngắm nhìn, mà để chính tôi thấy mình rạng rỡ. Nụ cười tôi nở không còn là lớp vỏ che giấu, mà là ánh sáng từ bên trong, là lời cảm ơn gửi đến cuộc đời vì đã cho tôi những ngày tháng này. Mỗi nét môi xinh là một lời khẳng định: Tôi xứng đáng được yêu thương, trước hết là bởi chính tôi.

Bây giờ, tôi mang trong mình một lòng tự tin không ồn ào, không phô trương. Tôi ăn những món mình yêu thích, không vì ai mà ép mình theo khuôn khổ. Tôi đến những nơi tôi muốn, dù là một quán cà phê nhỏ ven đường hay một ngọn núi xa xôi. Tôi âm thầm làm những việc có ích, không phải để được tung hô, mà vì tôi tin rằng mỗi hành động nhỏ đều góp phần làm thế giới này tốt đẹp hơn, dù chỉ một chút. Tôi không cần ai khen ngợi, không cần ánh đèn sân khấu. Hạnh phúc của tôi nằm ở những khoảnh khắc tôi biết mình đang sống đúng với con người mình.

Một đời người, đấu đá được bao nhiêu? Tôi từng lao vào những cuộc chiến vô nghĩa, tranh giành những thứ phù du, để rồi nhận ra rằng tất cả chỉ làm lòng mình thêm nặng nề. Cuộc sống này mong manh lắm, chỉ cách nhau một hơi thở. Vậy tại sao phải đợi đến ngày mai, ngày mà ta không chắc sẽ đến, để tìm kiếm bình yên? Bình yên không phải là đích đến, không phải là nơi ta đến sau khi vượt qua mọi gian khó. Bình yên là cách ta chọn sống, ngay hôm nay, ngay lúc này.

Tôi vẫn đang học, mỗi ngày, để yêu bản thân nhiều hơn, để sống trọn vẹn hơn. Có những ngày tôi vẫn vấp ngã, vẫn nghi ngờ chính mình. Nhưng tôi biết, chỉ cần tôi còn thở, còn đứng dậy, tôi sẽ tiếp tục hành trình này. Hành trình yêu lấy chính mình, không phải vì tôi hoàn hảo, mà vì tôi xứng đáng. Và bạn, bạn cũng vậy. Hãy bắt đầu, ngay hôm nay, để yêu lấy chính mình, để sống một cuộc đời mà khi nhìn lại, bạn có thể mỉm cười và nói: “Cảm ơn, vì tôi đã sống thật đẹp.”

Lm. Anmai, CSsR

+++++

CHỌN Ở GẦN NHỮNG NGƯỜI ĐƯA TA ĐẾN GẦN CHÚA, VÀ TRÁNH XA NHỮNG NGƯỜI LÀM HỒN TA HAO MÒN

Trong hành trình đức tin, đời sống nội tâm và mối liên hệ giữa người với người, chúng ta không thể không lưu tâm đến những “tương quan độc hại” – những mối quan hệ không đưa chúng ta đến gần Chúa, nhưng lại âm thầm bào mòn năng lượng sống, giết chết sự bình an trong tâm hồn, và kéo linh hồn ta xa rời ánh sáng sự thật. Đó có thể là những mối quan hệ không lành mạnh, những người luôn gieo nghi ngờ, làm nhụt chí, khiến ta hoang mang, mất định hướng, rơi vào vòng xoáy mệt mỏi, cảm xúc tiêu cực, lo âu triền miên, hoặc thậm chí đánh mất đức tin.

Chúa không dựng nên chúng ta để sống trong sự hao mòn, mà để sống viên mãn trong tình yêu (x. Ga 10,10). Vậy nếu có ai đó đang khiến ta dần dần héo úa tâm hồn, thì đó không thể là mối quan hệ tốt đẹp, càng không thể là điều Chúa muốn chúng ta chấp nhận mãi mãi.

Hãy nhớ lại lời dạy của Thánh Phaolô trong thư thứ nhất gửi tín hữu Cô-rin-tô:

“Anh em đừng mắc lừa: bạn bè xấu làm hư thói nết tốt.” (1 Cr 15,33)

Câu Lời Chúa ngắn gọn mà mạnh mẽ ấy đã gói trọn tất cả tinh thần phân định Kitô giáo trong đời sống tương quan. Chúng ta được kêu gọi yêu thương mọi người, nhưng không nhất thiết phải giữ mọi người ở lại trong vòng thân mật của đời mình, nhất là khi sự hiện diện của họ liên tục làm tổn thương linh hồn và cản trở hành trình thiêng liêng của ta.

Tình yêu Kitô giáo là yêu như Chúa yêu: yêu cách kiên nhẫn, yêu trong sự thật, yêu để người kia được lớn lên. Nhưng yêu không có nghĩa là chấp nhận để người khác liên tục làm tổn thương mình, thao túng mình, hút cạn sinh lực tinh thần của mình. Yêu không phải là dung túng cho điều xấu; yêu không phải là giữ mãi một người không chịu hoán cải ở lại gần chỉ để mình khỏi thấy cô đơn. Đó là tình cảm lệch hướng, không phát xuất từ Chúa, mà từ nỗi sợ của bản ngã.

Nếu một người liên tục khiến ta bị thương, không giúp ta tiến gần với Chúa, không tôn trọng phẩm giá ta, thì việc rút lui không phải là ích kỷ. Rút lui là một hành vi của sự khôn ngoan trong Chúa.

Có những người không ác, không bạo lực, nhưng sự hiện diện của họ là một dạng ‘tiêu hao năng lượng tinh thần’. Họ chỉ tìm đến khi cần, họ thao túng cảm xúc ta bằng sự im lặng, sự lạnh nhạt có tính toán, những lời ám chỉ đầy tổn thương, những cái nhìn khiến ta tự nghi ngờ chính mình. Họ không đập vỡ ta ngay lập tức, mà mài mòn ta từng ngày, từng giờ – như giọt nước rơi đều trên đá – để rồi một lúc nào đó, linh hồn ta mỏi mệt đến mức không còn khao khát cầu nguyện nữa.

Có thể họ là người thân, bạn đời, bạn bè, đồng nghiệp. Nhưng nếu sau mỗi cuộc gặp, ta trở về với một trái tim trống rỗng, một linh hồn u uất, một niềm tin bị rút cạn, thì ta cần nghiêm túc xét lại mối tương quan ấy. Thiên Chúa không bao giờ mong ta hy sinh chính linh hồn mình để đổi lấy một mối quan hệ đầy sợ hãi và thao túng. Ngài kêu gọi ta sống yêu thương, nhưng trong sự tự do, trong ánh sáng sự thật.

Thánh Phaolô viết:

“Anh em không biết rằng anh em là Đền Thờ của Thiên Chúa, và Thánh Thần của Thiên Chúa ngự trong anh em sao? Ai phá hủy Đền Thờ của Thiên Chúa, thì Thiên Chúa sẽ phá hủy kẻ ấy” (1 Cr 3,16-17).

Linh hồn của ta được dựng nên để trở thành chỗ ngự của Thánh Thần – một nơi thánh, thanh sạch, tràn đầy bình an. Vậy thì nếu ai đó – bằng lời nói, thái độ, hành vi – liên tục gây hư hại cho đền thờ thiêng liêng ấy, ta có quyền đặt ranh giới, giữ khoảng cách, thậm chí là dứt bỏ – không vì ghét, mà vì muốn bảo vệ ơn gọi làm con cái Chúa.

Đừng để cảm giác tội lỗi giả tạo khiến ta giữ lại những mối quan hệ độc hại. Lòng tốt không phải là sự dễ dãi, tha thứ không đồng nghĩa với giữ mãi một chỗ cho điều độc hại tiếp tục hiện diện.

Hãy nhớ, có lần Chúa Giêsu rút lui khỏi đám đông (x. Ga 6,15), có lần Ngài thinh lặng trước Philatô, có khi Ngài tránh những nơi người ta tìm bắt – không vì sợ hãi, nhưng vì Ngài biết lúc nào cần lên tiếng và lúc nào cần rút lui để không phí sức vào những tâm hồn không sẵn sàng. Ngay cả với Giuđa, Chúa không cản, nhưng cũng không giữ lại trong vòng thân mật khi ông đã chọn bóng tối.

Chúng ta cần học lấy sự can đảm thánh thiện ấy – không phải để trở nên lạnh lùng, mà để trung tín với điều Chúa muốn ta gìn giữ: sự sống nội tâm, sự tự do của linh hồn, sự bình an trong ơn gọi.

Nếu có ai đó khiến bạn trở nên cầu nguyện nhiều hơn, khiêm nhường hơn, thanh thoát hơn, và bình an hơn – hãy giữ người ấy bên cạnh. Đó có thể là người bạn, người linh hướng, người bạn đời thánh thiện. Vì một người tốt lành không hút cạn cảm xúc của bạn, mà giúp bạn biết trao dâng cảm xúc cho Chúa. Họ không làm bạn kiệt sức, mà giúp bạn khám phá lại năng lượng sống thiêng liêng từ Đấng Cứu Độ. Họ không lấp đầy bạn, mà hướng bạn về Đấng có thể lấp đầy bạn cách trọn vẹn.

Không ai sinh ra để sống trong sợ hãi, mệt mỏi, nghi ngờ và cạn kiệt tình yêu.

Chúng ta được mời gọi sống giữa đời nhưng không để mình thuộc về những điều kéo ta ra khỏi Thiên Chúa.

Hãy dũng cảm chọn ở gần ánh sáng, dũng cảm tránh xa bóng tối, và dũng cảm bảo vệ sự sống thiêng liêng của chính mình.

Và nếu có một mối quan hệ nào đó đang bào mòn bạn mỗi ngày – hãy đem nó đến trước Chúa trong cầu nguyện. Hãy xin ơn phân định. Xin ơn dứt khoát. Xin ơn chữa lành.

Vì không có gì quý hơn một linh hồn đang sống trong bình an – và đang ở trong tình yêu của Thiên Chúa.

Lm. Anmai, CSsR

++++++

TRỞ VỀ VỚI SỰ THẬT – LẠC HƯỚNG GIỮA MỘT THẾ GIỚI ẢO ĐẦY HÀO NHOÁNG

Trong thời đại công nghệ phát triển vượt bậc như hôm nay, nơi mà chỉ cần vài cú chạm tay là bạn đã tiếp cận được cả thế giới, con người lại ngày càng cảm thấy cô đơn, lạc lõng, và dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết. Không phải vì họ yếu đuối hơn cha ông mình, mà vì họ đang bị đặt trong một không gian sống đầy nhiễu loạn – nơi sự thật bị bóp méo, niềm tin bị lung lay, và bản thân thì không ngừng bị so sánh với một “hệ quy chiếu lệch”, vốn không có gốc rễ trong sự thật.

Mạng xã hội – một phương tiện tưởng chừng để kết nối và chia sẻ – lại đang dần trở thành một sân khấu lớn nơi mỗi người là diễn viên đang trình diễn một phiên bản tốt đẹp nhất của mình. Và như mọi sân khấu, ánh đèn chiếu sáng chỉ những gì được chọn lọc, còn hậu trường – nơi chất chứa bao lo toan, nước mắt, thất bại, tổn thương – lại bị che giấu kỹ lưỡng trong bóng tối.

Bạn cảm thấy lạc lõng sau khi lướt mạng xã hội? Bạn cảm thấy đời mình thật nhỏ bé, mờ nhạt, thậm chí thất bại khi nhìn thấy người khác “thành công”, “xinh đẹp”, “giàu có”, “hạnh phúc”? Nếu vậy, xin đừng tự trách mình yếu đuối. Bạn không sai – bạn chỉ đang nhìn vào phần nổi của một tảng băng.

Thật vậy, những gì hiện ra trên mạng không phải là toàn bộ sự thật. Nó là một phiên bản được dọn dẹp, được trau chuốt, được gói ghém bằng công nghệ, bằng lớp lọc, bằng kỹ thuật hình ảnh, bằng từ ngữ mượt mà – và nhiều khi bằng sự giả tạo. Không ai đăng ảnh khi họ vật vã giữa đêm với những câu hỏi về ý nghĩa cuộc sống. Không ai kể chuyện mình thất bại trong thương vụ đầu tư, hay vừa bị sa thải vì không đáp ứng chỉ tiêu. Không ai thừa nhận rằng những thành công được khoe khoang ấy thực chất dựa trên một bệ đỡ vô hình – như sự trợ giúp từ cha mẹ, như khoản vốn thừa kế, như sự may mắn không được kể tên. Tất cả những điều đó bị giấu đi – và thay vào đó là hình ảnh của sự tự tin, thành đạt, lấp lánh.

Điều nguy hiểm là: bạn không chỉ nhìn thấy, mà còn so sánh. So sánh đời sống thật của mình với một phiên bản được chỉnh sửa của người khác. Và bạn bắt đầu cảm thấy bất toàn, kém cỏi, vô dụng. Bạn bắt đầu hoài nghi về những lựa chọn của mình. Bạn hoang mang không biết đâu là đúng, đâu là sai, đâu là thật, đâu là giả. Nhưng xin hãy nhớ: sự thật không có nhiều màu. Sự thật là một. Và sự thật ấy – nếu bạn tìm về với Đức Giêsu – sẽ giải thoát bạn. (x. Ga 8,32)

Giữa một thế giới bị cuốn vào vòng xoáy truyền thông và hình ảnh, người Kitô hữu được mời gọi sống khác. Không theo đám đông, không chạy theo thị hiếu, không định nghĩa giá trị bản thân bằng lượt thích, chia sẻ hay bình luận. Chúng ta được mời gọi bước ra khỏi “ma trận của cái tôi ảo”, để trở về với cái tôi thật: một con người được Thiên Chúa dựng nên cách duy nhất, không thể thay thế, được yêu thương cách vô điều kiện, và được kêu gọi nên thánh trong đời sống thường ngày.

Lạc hướng không phải là dấu hiệu của sự thất bại. Lạc hướng – nếu bạn biết dừng lại và cầu nguyện – có thể trở thành cơ hội để hoán cải. Chúa không xét bạn theo những gì người khác đạt được, nhưng theo lòng trung tín của bạn trong những điều nhỏ bé mà Ngài trao phó. Bạn không cần phải giống như ai đó trên mạng. Bạn chỉ cần giống chính mình – phiên bản mà Thiên Chúa muốn bạn trở thành.

Hãy nhớ rằng Đức Mẹ Maria – người phụ nữ cao cả nhất – đã sống âm thầm suốt cuộc đời. Không có mạng xã hội. Không có những bức ảnh hoàn hảo. Không có danh tiếng. Nhưng chính Mẹ, trong âm thầm, khiêm hạ, phục vụ – đã làm đẹp lòng Thiên Chúa hơn bất kỳ ai. Thánh Giuse – người đàn ông công chính – không để lại một lời nói nào trong Kinh Thánh, nhưng lại được cả Giáo Hội suy tôn là bạn trăm năm của Đức Mẹ, là người gìn giữ Hài Nhi Giêsu. Những vị thánh lớn nhất là những người không có gì để khoe, nhưng có tất cả để hiến dâng.

Ngược lại, rất nhiều người hôm nay sống cho hình ảnh – chứ không phải cho sự thật. Và vì thế, họ không bao giờ được nghỉ ngơi. Họ phải “cập nhật”, phải “giữ hình tượng”, phải “tạo content”, phải “giữ tương tác” – như thể họ đang đánh đổi cả sự bình an nội tâm để giữ lấy một vỏ bọc bên ngoài.

Là người Công Giáo, bạn không sống để gây ấn tượng – mà để trở nên giống Chúa Giêsu. Chúa không sống để làm vừa lòng đám đông, mà để hoàn tất ý muốn Chúa Cha. Ngài không chọn con đường dễ, không đi theo số đông. Ngài chọn Thập Giá – con đường mà người đời cho là thất bại, nhưng lại là đường dẫn đến Phục Sinh.

Vì vậy, nếu bạn cảm thấy lạc hướng sau khi lướt mạng, hãy tắt điện thoại – và mở Thánh Kinh. Nếu bạn cảm thấy đời mình vô nghĩa khi so với người khác, hãy nhìn lên Thánh Giá. Nếu bạn thấy trái tim bất an vì bị cuốn vào hình ảnh ảo, hãy tìm đến Bí tích Hòa Giải và Thánh Thể. Đó là những phương thế thật – không bị “filter”, không cần “like”, nhưng có sức chữa lành tận gốc rễ.

Chúa Giêsu không bao giờ chỉnh sửa bạn bằng lớp lọc. Ngài yêu bạn với tất cả những gì bạn là: vết thương, yếu đuối, bất toàn – và Ngài muốn dùng chính những điều đó để biến bạn thành khí cụ cho tình yêu của Ngài. Đừng để mạng xã hội định nghĩa bạn. Đừng để những câu chuyện hào nhoáng hư cấu khiến bạn nghi ngờ giá trị bản thân. Đừng để thế giới ảo dẫn bạn đi xa khỏi sự thật.

Sự thật – là bạn được yêu.

Sự thật – là bạn không cần trở nên ai khác.

Sự thật – là Thiên Chúa đã dựng nên bạn và kêu gọi bạn sống trong ánh sáng.

Sự thật – là bạn sẽ không bao giờ tìm thấy bình an thật nếu sống trong ảo tưởng.

“Ai sống trong sự thật thì đến cùng ánh sáng.” (Ga 3,21)

Hãy là người sống trong ánh sáng.

Và nếu một ngày bạn lạc hướng – thì hãy nhớ: Chúa vẫn đang chờ bạn trở về. Không cần content. Không cần chỉnh sửa. Chỉ cần một trái tim thành thật.

Lm. Anmai, CSsR

++++++

SỰ THẬT, LƯƠNG TÂM VÀ CHIỀU KÍCH CỨU ĐỘ CỦA MỖI TƯ TƯỞNG ĐƯỢC TIN VÀ LAN TRUYỀN

Trong thời đại truyền thông bùng nổ hôm nay, nơi mà hàng triệu dòng thông tin được phát tán mỗi giây, nơi mạng xã hội có thể biến một lời nói bâng quơ thành xu hướng định hình quan điểm cho cả cộng đồng, thì hơn bao giờ hết, người Kitô hữu cần tỉnh thức để sống và loan báo sự thật trong khiêm tốn, yêu thương và trách nhiệm.

Càng sống trong thời đại số, người ta càng bị cám dỗ bỏ quên bổn phận suy nghĩ, buông trôi cho các câu nói “trích dẫn nổi tiếng”, những lời đậm màu sắc cảm xúc, những meme được gắn ảnh đẹp lung linh, như thể tất cả những gì “nghe có vẻ đúng” đều là chân lý. Nhưng Thiên Chúa không dựng nên con người như những cái máy truyền phát lại lời người khác. Ngài dựng nên ta có lý trí, có tự do, có lương tâm – để phân định, để suy tư, để đi tìm sự thật.

Người Công Giáo không thể sống chỉ bằng niềm tin mù quáng. Chúng ta tin vào sự thật – chứ không tin vào cảm giác nhất thời, vào hiệu ứng đám đông, hay vào những câu quote “có vẻ đúng nhưng lại sai từ gốc”.

Khi bạn nghe một ai đó nói: “Đừng sống cho người khác. Hãy sống cho chính mình!” – có thể bạn cảm thấy được cổ vũ, nhưng bạn phải tự hỏi:

“Đó có thật là điều Chúa Giêsu dạy không? Hay đó là một lời ngụy biện tinh vi cho sự ích kỷ và vô cảm?”

Khi bạn thấy một bài viết nói: “Hãy cắt đứt những ai khiến bạn mệt mỏi, dù đó là cha mẹ, người thân hay bạn đời”, hãy dừng lại mà hỏi:

“Lời này có phản ánh Tin Mừng không? Hay đang cổ vũ một thứ tự do không gắn liền với tình yêu, sự tha thứ và hy sinh?”

Chúng ta có bổn phận phải nói sự thật, nhưng không thể biến sự thật thành gậy đánh người. Đồng thời, người tiếp nhận cũng phải có nghĩa vụ suy nghĩ trong ánh sáng lương tâm. Tin mà không phân định, chia sẻ mà không kiểm chứng, là giao chìa khóa linh hồn mình cho ai đó mà không biết họ là ai.

La bàn định hướng đời sống một Kitô hữu không thể là TikTok, Facebook hay những status nổi bật. Mỗi khi bạn tiếp nhận một thông tin, nhất là khi nó tác động đến giá trị đạo đức, đức tin, hay lựa chọn cuộc đời – bạn phải phân định. Phân định bằng lý trí, bằng cầu nguyện, bằng giáo huấn của Hội Thánh, bằng cảm thức đức tin mà Chúa Thánh Thần đặt trong lòng người tín hữu chân thành.

Khi bạn đọc một câu quote mà không kiểm tra nguồn, bạn đang đánh mất điều quý giá nhất – là quyền tự do chọn lựa trong ánh sáng sự thật. Đó là cách bạn trao quyền điều khiển trái tim và khối óc của mình cho một người lạ nào đó, chỉ vì họ nói có vẻ hay, có nhiều lượt like, hay vì họ nổi tiếng.

Lúc ấy, bạn không còn sống như một người con Chúa – mà như một kẻ mất phương hướng, bị dẫn dắt bởi luồng gió cảm tính của thời đại.

Và từ việc không suy nghĩ, bạn dễ rơi vào nguy cơ lan truyền những gì sai lạc, góp phần gieo rắc lầm lạc cho cộng đồng, trở thành tác nhân vô hình làm hỏng lương tri của người khác.

Thiên Chúa ban cho ta lương tâm – như ánh sáng nội tâm – để ta biết điều đúng sai, biết dừng lại trước vực thẳm sai lạc. Nhưng nếu lương tâm ấy không được nuôi dưỡng bằng Lời Chúa, không được rèn luyện trong Giáo Hội, không được thanh luyện bởi Thánh Thể và Bí tích Hòa Giải, thì nó rất dễ bị biến dạng.

Lương tâm không thể chỉ là “cảm thấy thế là đúng”. Vì cảm xúc có thể đánh lừa. Hiệu ứng đám đông có thể đánh lạc hướng. Lương tâm phải là nơi gặp gỡ giữa ánh sáng mặc khải và tự do con người.

Vậy nên, người Công Giáo không được phép sống hời hợt, không được lười suy nghĩ. Bạn không thể chỉ đọc lướt qua một câu trích dẫn rồi đem áp dụng vào đời sống như chân lý. Bạn phải tra cứu, cầu nguyện, tra vấn, và nếu cần – phải hỏi ý kiến những người khôn ngoan và hiểu biết trong Hội Thánh.

Sống đạo không phải là nhắm mắt tin bừa, mà là mở lòng ra để ánh sáng chân lý của Chúa chiếu rọi.

Người Công Giáo, nhất là những người có ảnh hưởng truyền thông, phải ý thức rằng mỗi câu nói, mỗi dòng viết, mỗi điều chia sẻ đều có thể định hình suy nghĩ của người khác. Chúng ta không được phép “gây bão” bằng tin gây sốc, càng không được làm mờ sự thật để chiều theo cảm xúc đám đông.

Truyền thông không phải để thao túng – mà để giải thoát trong ánh sáng.

Truyền thông không phải để trở thành “diễn đàn tự do nói gì cũng được” – mà là diễn đàn sự thật phục vụ yêu thương.

“Ta là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống” (Ga 14,6) – không phải một câu quote, mà là chân lý vĩnh cửu. Nếu bạn hoang mang không biết tin ai, theo ai, sống sao cho đúng – thì hãy trở lại với Tin Mừng, với Đức Giêsu.

Ngài không nói lời hoa mỹ – mà nói lời làm thay đổi đời sống.

Ngài không gieo khẩu hiệu – mà gieo mầm sống đời đời.

Và khi bạn sống trong Ngài – bạn sẽ biết phải nói gì, tin gì, chia sẻ điều gì – và lặng im khi nào.

Lạy Chúa Giêsu là Sự Thật hằng sống,

Trong thế giới đầy ồn ào, con nhiều lần đã đánh mất khả năng suy nghĩ.

Con chạy theo những câu nói đẹp mà không phân định.

Con chia sẻ những lời có vẻ đúng mà không cầu nguyện.

Con từng ký gửi trái tim và lý trí mình vào tay người khác – mà không biết rằng chỉ một mình Chúa mới là Người đáng tín thác.

Xin Chúa thanh tẩy lương tâm con,

Để con sống không phải bằng lời người đời – mà bằng Lời Chúa.

Xin cho con biết tìm đến Chân Lý, yêu mến Chân Lý, và khiêm tốn phục vụ Chân Lý.

Xin đừng để con trở thành kẻ góp phần gieo rắc sai lạc – nhưng là người gieo ánh sáng, mang Tin Mừng đến cho anh em con.

Và nếu một ngày con bị vấp ngã vì tin sai, nói sai, chia sẻ sai –

Xin cho con can đảm đứng dậy, xin lỗi, hoán cải và bắt đầu lại – trong Chúa và vì Chúa.

Vì chính sự thật sẽ giải thoát con. (Ga 8,32)

Lm. Anmai, CSsR

 

Tác giả: