Nhảy đến nội dung

Đời vô thường - Suy ngẫm - Thì thầm - Thủ thỉ

ĐỜI VÔ THƯỜNG

Đời người, ngắn ngủi như một cái chớp mắt trong cõi vô thường. Từ khi cất tiếng khóc chào đời, đôi môi non nớt chưa kịp hiểu thế gian, cho đến lúc tóc trắng như mây phủ đỉnh đầu, tất cả chỉ là một hành trình thoáng qua. Cõi trần, suy cho cùng, chẳng khác gì một quán trọ tạm bợ, nơi ta ghé chân nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục hành trình về phía chín suối, nơi cát bụi trở về cát bụi. Vậy, lẽ sống của một kiếp người là gì? Là mải miết chạy theo danh vọng, tiền tài, hay là tỉnh thức để nhận ra sự mong manh của đời sống, để sống nhẹ nhàng, thanh thản, và gửi lại trần gian một tiếng khóc cười?

Câu thơ “Đời vốn vô thường kiếp nhân sinh / Tỉnh thức đi thôi mộng mị gì” như một tiếng chuông cảnh tỉnh, lay động tâm hồn những ai đang chìm đắm trong giấc mộng trần gian. Đời là mộng, là hư ảo, nhưng không phải để ta buông xuôi, mà để ta sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, với trái tim tỉnh thức và lòng biết ơn. Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng chiêm nghiệm về lẽ sống, về sự vô thường, và về cách để một kiếp người dù ngắn ngủi vẫn trở nên ý nghĩa.

Một kiếp người bắt đầu bằng tiếng khóc. Đứa trẻ sơ sinh, với đôi mắt trong veo chưa vướng bụi trần, bước vào cõi đời trong sự ngỡ ngàng của cả thế gian. Nhưng rồi, thời gian như dòng sông cuốn trôi tất cả. Chỉ trong chớp mắt, đứa trẻ ấy đã lớn lên, trải qua những vui buồn, yêu ghét, được mất của cuộc đời. Và rồi, khi nhìn lại, tóc đã trắng như mây, thân thể đã mỏi mệt, và tâm hồn đã chất chứa biết bao ký ức.

Câu thơ “Trả lại trần gian một kiếp người / Mong manh nhỏ bé quá đi thôi” khiến ta không khỏi bâng khuâng. Một kiếp người, dù dài trăm năm hay ngắn ngủi vài thập kỷ, cũng chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ bao la. So với sự vĩnh cửu của thời gian, đời người chẳng khác gì một cơn gió thoảng qua. Vậy mà, trong sự mong manh ấy, con người vẫn không ngừng tranh đấu, giành giật, ôm giữ những thứ vốn không thể nắm chặt.

Vô thường là bản chất của vạn vật. Mọi thứ sinh ra, tồn tại, rồi tan biến. Hoa nở rồi tàn, trăng tròn rồi khuyết, con người sinh ra rồi già đi, bệnh tật, và cuối cùng là cái chết. Không ai thoát khỏi quy luật này, dù là bậc vua chúa quyền uy hay kẻ thường dân thấp hèn. Câu thơ “Chỉ nghĩ trần gian là quán trọ / Có về chín suối cũng nhẹ tênh” nhắc nhở chúng ta rằng, nếu hiểu được sự vô thường, ta sẽ không còn quá chấp vào những được mất ở đời. Đời là quán trọ, ta chỉ là lữ khách, vậy hà cớ gì phải mang theo hành lý nặng nề của tham ái, sân si?

Trong triết lý Phật giáo, vô thường không phải là điều đáng sợ, mà là một lời nhắc nhở để sống tỉnh thức. Khi nhận ra mọi thứ đều sẽ qua đi, ta sẽ trân quý hơn những khoảnh khắc hiện tại, yêu thương nhiều hơn những người xung quanh, và buông bỏ những oán hận không đáng có. Sự vô thường không làm ta bi quan, mà ngược lại, nó giúp ta tìm thấy ý nghĩa trong sự tạm bợ của cuộc đời.

“Sầu đông tím ngắt miền quan ải / Mải miết một đời chuyện áo cơm.” Đời người, dẫu biết là vô thường, nhưng không phải ai cũng có thể buông bỏ để sống an nhiên. Từ khi mở mắt chào đời, con người đã bị cuốn vào vòng xoáy mưu sinh. Cơm ăn, áo mặc, nhà cửa, danh vọng – những nhu cầu tưởng chừng đơn giản ấy lại trở thành gánh nặng đè lên vai mỗi người. Có những ngày đông lạnh giá, lòng người cũng tím ngắt như sương mù nơi quan ải, chỉ vì lo toan cho miếng cơm manh áo.

Cuộc sống hiện đại càng khiến con người bị cuốn vào guồng quay bất tận. Công việc, áp lực, và những kỳ vọng xã hội khiến ta quên mất bản thân mình là ai, quên mất những giá trị cốt lõi của cuộc sống. Ta chạy theo tiền tài, danh vọng, nhưng đến cuối đời, liệu những thứ ấy có theo ta về cõi vĩnh hằng? Câu thơ “Hoa thơm, trái ngọt ta từng chải / Đắng chát, mặn cay mãi đủ rồi” như một lời tự sự, nhắc nhở rằng đời người là một chuỗi những trải nghiệm, từ ngọt ngào đến cay đắng, từ hạnh phúc đến khổ đau. Nhưng chính những trải nghiệm ấy làm nên một kiếp người trọn vẹn.

Dẫu mưu sinh là gánh nặng, nhưng nó cũng là một phần không thể thiếu của cuộc sống. Làm việc, cống hiến, và chăm lo cho gia đình không chỉ là trách nhiệm, mà còn là cách để ta khẳng định giá trị của mình. Tuy nhiên, điều quan trọng là ta cần biết cân bằng giữa mưu sinh và việc nuôi dưỡng tâm hồn. Một đời chỉ biết lao đầu vào công việc, bỏ quên gia đình, bạn bè, và chính bản thân mình, liệu có đáng?

Tỉnh thức trong mưu sinh là biết dừng lại đúng lúc, biết trân trọng những điều giản dị. Một bữa cơm gia đình đầm ấm, một buổi chiều ngắm hoàng hôn, hay một nụ cười của người thân – những điều ấy đôi khi mang lại hạnh phúc lớn lao hơn cả tiền bạc hay danh vọng. Hãy sống sao cho khi nhìn lại, ta không phải tiếc nuối vì đã bỏ lỡ những khoảnh khắc quý giá của cuộc đời.

“Tỉnh thức đi thôi mộng mị gì.” Lời kêu gọi này không chỉ là một lời nhắc nhở, mà còn là một lời mời gọi sâu sắc. Tỉnh thức là gì? Là nhìn rõ bản chất của cuộc đời, là nhận ra rằng mọi thứ đều vô thường, đều hư ảo. Tỉnh thức không phải là từ bỏ tất cả để sống ẩn dật nơi rừng sâu, mà là sống với một trái tim sáng suốt, không bị cuốn theo những dục vọng phù phiếm.

Trong văn hóa Việt Nam, tỉnh thức thường gắn liền với triết lý Phật giáo và Lão giáo. Đó là sự giác ngộ về bản thân, về mối liên hệ giữa con người và vũ trụ. Một người tỉnh thức không để lòng mình vướng vào oán hận, không để tâm mình rối bời vì những điều không đáng. Họ sống với lòng từ bi, biết tha thứ, và biết buông bỏ những gì không thuộc về mình.

Buông bỏ không phải là yếu đuối, mà là một sự mạnh mẽ từ bên trong. Buông bỏ là khi ta chấp nhận rằng không thể nắm giữ mãi những thứ vô thường – tiền tài, danh vọng, hay thậm chí là những mối quan hệ. Câu thơ “Thôi thì có bước qua triền núi / Cũng thấy nhẹ nhàng tựa khói mây” gợi lên hình ảnh một con người đã vượt qua những khó khăn của cuộc đời, không phải bằng sức mạnh thể chất, mà bằng sự an nhiên trong tâm hồn.

Buông bỏ cũng là buông bỏ những oán hận, những sân si. “Gieo chi oán hận thêm sầu khổ / Vô thường đúng nghĩa, khỏi sân si.” Cuộc đời vốn đã ngắn ngủi, hà cớ gì ta phải giữ trong lòng những hận thù, những đau khổ? Tha thứ cho người khác, và tha thứ cho chính mình, là cách để ta sống nhẹ nhàng hơn, để khi rời khỏi cõi đời, ta có thể “gửi lại trần gian tiếng khóc cười” mà không mang theo tiếc nuối.

“Người đến, người đi, người ở lại / Sống dài cũng chỉ đủ trăm năm.” Câu thơ này như một lời nhắc nhở rằng, dù ta là ai, dù ta sống bao lâu, thì cuối cùng, tất cả cũng chỉ là một phần của vòng luân hồi. Có người đến, mang theo niềm vui; có người đi, để lại nỗi buồn; và có người ở lại, chứng kiến mọi đổi thay của cuộc đời. Nhưng dù là ai, tất cả chúng ta đều có chung một điểm đến – cõi vô thường.

Vậy, làm sao để sống trọn vẹn? Đó là sống hết mình trong từng khoảnh khắc. Hãy yêu thương khi còn có thể, hãy cống hiến khi còn sức lực, và hãy mỉm cười ngay cả khi đối diện với khó khăn. Một cuộc đời đáng sống không phải là cuộc đời dài nhất, mà là cuộc đời ý nghĩa nhất.

Khi rời khỏi cõi đời, ta không mang theo được gì ngoài những ký ức và những gì ta đã để lại trong lòng người khác. Một tiếng cười giòn tan, một giọt nước mắt chân thành, hay một hành động tử tế – đó là những thứ sẽ mãi lưu lại trong lòng thế gian. Câu thơ “Gửi lại trần gian tiếng khóc cười” nhắc nhở chúng ta rằng, giá trị của một kiếp người không nằm ở những gì ta sở hữu, mà nằm ở những gì ta đã cho đi.

Hãy sống sao cho khi nhìn lại, ta có thể mỉm cười và nói rằng: “Ta đã sống một cuộc đời đáng sống.” Hãy để lại cho thế gian những điều tốt đẹp, để khi ta ra đi, lòng ta nhẹ nhàng như khói mây, không vướng bận, không tiếc nuối.

Đời vốn vô thường, kiếp nhân sinh chỉ là một thoáng mộng mị. Nhưng chính trong sự vô thường ấy, ta tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống. Tỉnh thức để nhận ra bản chất của đời, buông bỏ để sống an nhiên, và sống trọn vẹn để không hối tiếc – đó chính là lẽ sống mà mỗi người cần tìm cho riêng mình.

Hãy nghĩ về trần gian như một quán trọ, nơi ta tạm dừng chân, nghỉ ngơi, và tiếp tục hành trình. Hãy sống sao cho khi rời khỏi quán trọ ấy, ta có thể mỉm cười, biết rằng mình đã sống một cuộc đời ý nghĩa, đã yêu thương, đã cống hiến, và đã để lại cho thế gian một tiếng khóc cười. Và khi ấy, dù có về chín suối, lòng ta cũng sẽ nhẹ tênh, như khói mây bay qua triền núi.

Lm. Anmai, CSsR

 

SUY NGẪM !

Người đàn ông không hề biết rằng có một con rắn ngay phía dưới.

- Người phụ nữ cũng không hề biết có một tảng đá đang đè lên người đàn ông.

- Người phụ nữ nghĩ rằng: mình sắp ngã rồi và mình không thể trèo lên được vì con rắn sẽ cắn mình mất. Sao anh ấy không thể cố gắng thêm chút nữa để kéo mình lên?

- Người đàn ông thì nghĩ: mình đau đớn quá. Mình đang cố giữ cô ấy bằng mọi sức lực có thể. Nhưng sao cô ấy không thể cố gắng trèo lên một chút. Chúng ta chẳng bao giờ nhìn thấy những áp lực và nỗi đau của đối phương. Và họ cũng chẳng thể nhìn thấy những gì chúng ta đang chịu đựng.

- Cuộc sống là thế, dù là trong tình yêu, công việc, gia đình, hay bạn bè, chúng ta nên cố gắng hiểu nhau hơn, học cách đứng trong đôi giày của người khác, học cách nghĩ khác đi,hãy đặt mình vào vị trí của người khác và thấu cảm nhiều hơn, cuộc sống sẽ nhẹ nhàng và thanh thản hơn rất nhiều

Hình ảnh này là một lời nhắc nhở sâu sắc về sự thấu hiểu và đồng cảm trong cuộc sống. Người đàn ông, với một tảng đá khổng lồ đè lên người, đang cố gắng hết sức để giữ lấy người phụ nữ, nhưng anh không hề biết rằng phía dưới cô ấy là một con rắn độc đang rình rập. Người phụ nữ, trong nỗi sợ hãi tột độ, chỉ nghĩ rằng mình sắp rơi và tại sao người đàn ông không cố gắng thêm để kéo cô lên, mà không hề hay biết nỗi đau anh đang chịu đựng.

Câu chuyện ẩn dụ này phản ánh một sự thật đau lòng: chúng ta thường không nhìn thấy những áp lực, nỗi đau hay khó khăn mà người khác đang đối mặt. Người đàn ông nghĩ rằng người phụ nữ có thể cố gắng trèo lên một chút, trong khi cô ấy lại nghĩ rằng anh không đủ nỗ lực để cứu mình. Cả hai đều không nhận ra hoàn cảnh thực sự của đối phương, và điều này dẫn đến sự hiểu lầm, oán trách, hay thậm chí là xa cách.

Cuộc sống cũng vậy, trong tình yêu, công việc, gia đình hay tình bạn, chúng ta thường chỉ nhìn mọi thứ từ góc độ của bản thân. Chúng ta dễ dàng phán xét, trách móc mà quên rằng người đối diện cũng có những nỗi đau, những áp lực mà ta không hề hay biết. Hình ảnh này thúc giục chúng ta hãy chậm lại, học cách đặt mình vào vị trí của người khác, đứng trong "đôi giày" của họ để cảm nhận và thấu hiểu. Chỉ khi biết đồng cảm, chúng ta mới có thể xây dựng những mối quan hệ bền vững, giảm bớt những xung đột không đáng có, và khiến cuộc sống trở nên nhẹ nhàng, thanh thản hơn.

Hãy suy ngẫm: Lần cuối cùng bạn thực sự lắng nghe và cố gắng hiểu người khác là khi nào? Liệu có những "tảng đá" hay "con rắn" nào trong cuộc đời họ mà bạn chưa từng nhìn thấy? Đồng cảm không chỉ là một món quà dành cho người khác, mà còn là cách để chính chúng ta tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.

Lm. Anmai, CSsR

 

THÌ THẦM ...

Lạy Chúa Giêsu, Cây Nho Thật của đời con,

Nếu như trong vườn nho của Chúa, có những cành lớn cành nhỏ, có những nhánh xum xuê trái ngọt hay những nhánh đang được cắt tỉa… thì xin cho con được chọn một chỗ khiêm nhường nhất: con chỉ xin được làm một cành nho nhỏ nhất, ẩn mình nơi gốc thân của Chúa, thật gần với trái tim của Ngài, nơi dòng nhựa sống thấm nhuần từ nguồn mạch yêu thương tuôn trào mãi không ngơi.

Lạy Chúa, con không dám xin được rạng rỡ như những cành trĩu quả, cũng chẳng dám ước mơ mình tỏa bóng mát cho người khác, bởi vì con quá nhỏ bé, quá yếu mềm, và còn quá non nớt trong đời sống thiêng liêng. Con biết rõ mình chưa đủ kiên tâm, chưa đủ cứng cáp, chưa đủ trưởng thành trong đức tin và lòng mến để dâng trọn hoa trái cho Chúa. Nhưng con tin rằng, chính nơi những cành nhỏ bé và âm thầm ấy, Chúa lại đổ xuống một tình thương đặc biệt: không vì hiệu quả, mà vì sự hiệp thông sâu xa.

Xin cho con bám chặt vào Chúa, như rễ bám đất đá, như mạch máu gắn chặt thân thể, như đứa trẻ áp sát ngực mẹ mà thở cùng nhịp. Xin đừng để con rời khỏi Chúa dù chỉ một khoảnh khắc. Bởi vì một khi lìa xa thân nho, con sẽ héo tàn, sẽ khô cứng, sẽ rơi rụng vô nghĩa giữa dòng đời đầy gió bụi.

Xin cho con luôn sống nhờ Chúa, từng giọt sự sống thấm dần qua thời gian, từng chút ánh sáng ban mai sưởi ấm thân con, từng chút hy vọng lặng thầm âm ỉ cháy lên trong trái tim còn nhiều vết nứt. Xin cho con lớn lên mỗi ngày một ít – không cần vội vã, không cần hào nhoáng, không cần phô bày – nhưng là lớn lên trong sự kiên trì, trong lòng tin cậy, trong tình mến bền lâu.

Xin cho con biết rằng được sống là một hồng ân. Được gắn liền với Chúa đã là một ơn gọi diệu kỳ. Và nếu ngày nào đó, đời con có đơm hoa kết trái, thì đó là do sức sống của Chúa – chứ không phải nơi con. Trái đó là của Chúa, là để phục vụ tha nhân, là để ca tụng vinh quang Chúa muôn đời.

Lạy Chúa Giêsu, thân nho dịu hiền,

Nếu cành nho con bị cắt tỉa – xin cho con hiểu rằng đó là bàn tay yêu thương đang chỉnh sửa đời con để con sinh nhiều hoa trái hơn. Nếu cành nho con chưa ra trái – xin cho con đừng lo âu, bởi điều quan trọng là con vẫn sống, vẫn gắn bó, vẫn trung tín với tình yêu âm thầm. Nếu cành nho con bị bóng đêm phủ lấp – xin cho con xác tín rằng nhựa sống vẫn âm thầm tuôn chảy trong tận sâu thẳm.

Xin Chúa dạy con nghệ thuật “ở lại trong Chúa” – không phải như một hành vi thụ động, nhưng như một sự kết hiệp năng động, khi con học biết yêu như Chúa yêu, tha thứ như Chúa tha thứ, phục vụ như Chúa phục vụ, và thinh lặng như Chúa thinh lặng. Dạy con ở lại không chỉ trong những giờ kinh nguyện, mà là ở lại trong từng ánh mắt con nhìn, từng lời con nói, từng việc con làm, từng ý nghĩ con mang.

Lạy Chúa, trong một thế giới quá nhiều cành nho khô cằn vì xa lìa sự thật, xin cho con dám khiêm tốn làm cành nho nhỏ, bám rễ trong Thánh Kinh, hút nhựa từ Bí tích Thánh Thể, được rửa tươi qua Bí tích Hòa Giải, được sưởi ấm bằng lời cầu nguyện. Xin cho cành nho đời con biết chia sẻ nhựa sống ấy cho những ai đang khô khát lòng tin, đang gục ngã trong đau thương, đang mỏi mòn trong những ngày đông lạnh của linh hồn.

Lạy Chúa Giêsu, nếu ngày hôm nay con chưa thấy trái ngọt nơi chính mình, xin cho con đừng thất vọng. Nếu đời con chỉ là một nhánh bé nhỏ mà chẳng ai để ý, xin cho con vui vì con được gần gốc, gần tim Chúa, nơi tình yêu chảy mãi không dừng.

Con xin dâng trọn cành nho nhỏ bé của con trong vườn nho của Chúa, xin đừng để nó rơi rụng, đừng để nó bị gãy lìa, cũng đừng để nó trở nên vô ích. Xin giữ lấy con – từng ngày, từng đêm, từng mùa – như một nhành nho bình thường nhưng đầy sự sống từ trái tim Chúa.

Amen.

Lm. Anmai, CSsR

 

THỦ THỈ ...

Lạy Chúa từ bi nhân hậu,

Giữa một thế giới không ngừng đổi thay, nơi con người chạy theo thành công, quyền lực và danh vọng, nơi người ta dễ dạy nhau cách tranh đấu hơn là nhường nhịn, cách bảo vệ bản thân hơn là mở lòng đón nhận, con quỳ trước mặt Chúa hôm nay, với lời cầu xin sâu tận trong lòng: xin cho con biết chọn sống tử tế, như một cách gìn giữ ánh sáng con người mà Chúa đã thổi hơi vào con từ buổi đầu tạo dựng.

Giữa một thế giới ngày càng khôn ngoan trong tính toán, thận trọng trong giao tiếp, và kín kẽ trong yêu thương, người ta thường nói: “Đừng tin ai quá!”, “Phải đề phòng trước!”, “Đừng để ai lợi dụng lòng tốt!” – và quả thật, đó là những lời có vẻ thực tế. Nhưng lạy Chúa, thực tế ấy đang dần bóp nghẹt tình người. Nó làm cho trái tim chai cứng, ánh mắt hoài nghi, và các mối tương quan ngày càng xa cách. Trong thế giới ấy, con không muốn trở thành người khôn ngoan theo kiểu thế gian, con chỉ xin được làm người khôn ngoan trong tình yêu, trong sự thật và trong lòng nhân ái.

Lạy Chúa, xin cho con không trở nên cộc cằn dù thế giới này có bao nhiêu lừa lọc. Xin cho con không thù ghét dù con từng bị phản bội. Xin cho con không vô cảm dù con đã chứng kiến bao cảnh đau thương. Và nhất là, xin đừng để con từ bỏ lòng tốt, chỉ vì thế giới này có quá nhiều bất công. Xin cho con hiểu rằng: lòng tốt không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh; không phải là nhu nhược, mà là can đảm; không phải là thua thiệt, mà là phần thưởng vô hình được Chúa đo lường bằng trái tim.

Lạy Chúa, con biết rõ rằng sống tử tế không dễ. Nó đòi hỏi con im lặng khi bị vu oan, dịu dàng khi bị công kích, mỉm cười khi bị xúc phạm. Sống tử tế là chọn đường khó đi, là chấp nhận thiệt thòi, là gieo điều lành mà không mong ai ghi nhận. Nhưng đó cũng là con đường Chúa đã đi: Chúa Giêsu – Đấng hiền lành và khiêm nhường – đã không đáp trả khi bị kết án, đã không trả đũa khi bị đánh đòn, đã không mắng nhiếc khi bị treo trên thập giá. Chính trong sự im lặng yêu thương ấy, Chúa đã cứu độ nhân loại.

Xin cho con cũng biết sống nhân hậu như Chúa, dù không ai khen ngợi, dù không ai đứng về phía con, dù người đời có cho rằng con khờ dại. Bởi vì con không sống để làm vừa lòng người ta, con sống để làm chứng cho Tình Yêu – tình yêu không khoe khoang, không ích kỷ, không tìm lợi riêng mình, không chấp nhất sự dữ, nhưng tha thứ và chịu đựng tất cả, như thánh Phaolô đã viết.

Lạy Chúa, thế giới hôm nay dạy người ta nói nhiều hơn nghe, phản ứng nhanh hơn thấu hiểu, và thờ ơ hơn là chạnh lòng thương. Con không muốn mình trở thành một phần của guồng máy vô cảm ấy. Con chỉ xin được là một dấu chấm lặng trong sự ồn ào, một bàn tay đưa ra giữa những cái lắc đầu, một ánh mắt cảm thông giữa trăm ngàn ánh nhìn hờ hững.

Con biết rằng, có những điều tốt đẹp không ai nhìn thấy, và cũng chẳng ai ghi nhận. Có những hành động âm thầm, những hy sinh không tên, những lời tha thứ không bao giờ được đáp lại. Nhưng lạy Chúa, chỉ cần Chúa biết là đủ. Chỉ cần Chúa mỉm cười là phần thưởng lớn lao cho đời con. Xin cho con vững tâm sống hiền lành giữa một thế giới vội vã, vững tin đi ngược dòng đời, vì điều đúng thì không bao giờ lỗi thời, và điều tốt lành không bao giờ vô nghĩa.

Xin cho con không mỏi mệt trong sự tử tế. Dù có ai nói con ngu dại, dù có ai phụ lòng con, dù có ai lợi dụng con, xin cho con vẫn không thay đổi cách sống. Bởi vì tha nhân không định nghĩa con – chỉ Chúa mới định nghĩa con là ai. Và con muốn sống sao cho Chúa nhận ra con là đứa con của lòng thương xót, là dấu chỉ của một thế giới mới – nơi con người yêu thương nhau không vì lợi ích, mà vì tấm lòng.

Lạy Chúa, nếu phải chọn giữa khôn ngoan và hiền lành, con xin chọn hiền lành. Nếu phải chọn giữa lý trí sắc bén và trái tim mềm mại, con xin chọn trái tim. Nếu phải chọn giữa sự nhìn nhận của thế gian và ánh mắt dịu dàng của Chúa, con xin chọn ánh mắt Chúa – ánh mắt thấu hiểu và yêu thương đến tận cùng.

Xin dạy con biết rằng: mỗi lần con tử tế là mỗi lần con gìn giữ phần người nơi chính mình. Mỗi lần con từ chối đáp trả sự dữ là mỗi lần con đang xây dựng một thế giới có hy vọng hơn. Mỗi lần con không buông lời cay đắng là mỗi lần con làm dịu đi một phần nỗi khổ trần gian.

Và nếu chẳng ai nhìn thấy, nếu chẳng ai nhớ tên con, nếu chẳng ai biết con đã âm thầm sống vì người khác, thì xin cho con vẫn hạnh phúc, vì con đã sống thật lòng, đã yêu bằng tất cả khả năng, và đã đi trọn con đường mà Chúa đã dạy con: “Phúc thay ai xây dựng hòa bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa.”

Lạy Chúa, giữa một thế giới đầy phòng vệ, xin cho con vẫn chọn yêu thương. Giữa một xã hội đầy tính toán, xin cho con vẫn sống đơn sơ. Giữa một nhân loại thích ghi nhận công trạng, xin cho con biết ẩn mình. Giữa một thời đại dạy người ta sống vì mắt người đời, xin cho con biết sống vì trái tim Chúa.

Xin cho đời con là một lời cầu nguyện sống động, là một hành động âm thầm nhưng chan chứa yêu thương, là một nụ cười không cần lý do, là một cái nhìn không xét đoán. Xin cho con là sự tử tế của Chúa trong thế giới hôm nay.

Con xin dâng lời cầu nguyện này, không phải để được ai ngợi khen, mà để trái tim con mỗi ngày một giống trái tim Chúa hơn. Xin chúc lành cho những người sống âm thầm, những người đang tử tế trong lặng lẽ, những người không được ai nhớ tên – nhưng đang giữ gìn thế giới này khỏi tan vỡ.

Amen.

Lm. Anmai, CSsR

 

 

Danh mục:
Tác giả: